“Trưởng lão, kim bài của trưởng lão?”, Triệu Bân cười đưa một thẻ bài ngọc màu vàng ra.
“Tự ngươi giữ lấy đi, ngươi có tư cách giữ nó!”, lão Huyền Sơn ngáp một cái.
“Này… sao lại có thể không biết xấu hổ thế được!”, nói thì nói thế nhưng tay Triệu Bân vẫn rất thành thật.
Lão Huyền Sơn nhìn sang.
Không biết tại sao ông ta lại muốn xách tên này ra ngoài… đánh một trận.
“Thế mà lại đạt đến cảnh giới Huyền Dương rồi à?”
Lão Huyền Sơn sầm mặt thầm cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc Cơ Ngân lên tầng hai thì vẫn còn là Chân Linh đỉnh cao, bây giờ thế mà lại đạt đến cảnh giới Huyền Dương rồi.
Cũng đúng, hắn cũng nên đột phá rồi.
Triệu Bân đã phất tay đi ra khỏi Tàng Kinh Các.
Xong rồi, hắn cứ thế chạy thẳng đến Cửa Hiệu Lâu Đời, hắn còn chưa lấy tiền thắng cược đâu.
Khi đi đến gần thì nhìn thấy có một người đang ngồi… dưới gốc cây trước Cửa Hiệu Lâu Đời.
Hừm… là lão Trần Huyền, ông ta mặc một chiếc quần cộc, bắt chéo hai chân lại với nhau, đang phì phèo hút thuốc, hít vào rồi phả ra từng làn khói thuốc trông có vẻ rất trầm lặng, sương khói mờ ảo như đang tu tiên.
“Trưởng lão, sao ông lại ngồi đây?”, Triệu Bân bước đến gần.
“Ngoài này mát!”, lão Trần Huyền nói, sau đó lại phả ra thêm một vòng khói nữa.
Biết tại sao ta mặc quần cộc không?
Nếu không biết thì để ta nói cho ngươi biết: Ông đây thua đến độ chỉ còn lại một chiếc quần lót thôi đó!
Đừng vậy, bên trong còn rất nhiều đồ mà!
Đây là hàm ý hiện lên trong ánh mắt của Triệu Bân, rồi hắn đi vào bên trong.
Khi cuộc thi tân tông diễn ra, lão già này nói: Nếu hắn giành được thứ hạng trong ba vị trí đầu thì ông ta sẽ giảm giá tất cả.
“Nào, ngươi đến đây!”, lão Trần Huyền vươn tay ra kéo hắn ra ngoài.
Sắc mặt ông ta còn khó coi hơn cả lão Huyền Sơn, cũng không nói năng gì đã sờ tới sờ lui trên người Triệu Bân, muốn xem thử rốt cuộc tên này có gì đặc biệt mà có thể đánh bại Sở Vô Sương.
Thấy ông ta như thế, Triệu Bân cũng không dám mua bảo bối… ở Cửa Hiệu Lâu Đời.
Khiến người ta thua thảm như thế, nếu còn dám nhắc đến chuyện giảm giá ưu đãi thì lão Trần Huyền sẽ đánh hắn gãy xương mất.
Triệu Bân đi rồi.
Sau đó, hắn cũng không nhắc đến chuyện giảm giá.
Trên thực tế, nếu hắn dám nhắc đến thật thì lão Trần Huyền thật sự sẽ dần hắn gãy xương cho xem.
“Cơ sư đệ vẫn có phong thái như cũ nhỉ”.
Cả đường đi gặp được không ít đệ tử, ai nấy cũng đều cười ha ha.
Thực lực là một thứ tốt, thuyết phục lòng người bằng nắm đấm quả thật dễ hơn bất cứ thứ gì.
Triệu Bân khẽ cười xem như chào hỏi.
Đến một góc rẽ giữa núi, hắn đứng lại.
Chính xác hơn là hắn bị một người chặn đường.
Mà càng chính xác hơn nữa là bị một đứa bé chặn đường. Đó không phải là một đứa bé bình thường, dáng vẻ chỉ mới năm sáu tuổi, tóc trắng mắt vàng, không chỉ có huyết mạch đặc biệt mà còn có đôi Thiên Nhãn cực kỳ siêu phàm.
“Thật quỷ dị”, thấy thế Triệu Bân không khôi thầm nói. Hắn ngửi được hơi thờ cực kỳ nguy hiểm trên người đứa bé mắt vàng này. Hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh vừa bí ẩn vừa đáng sợ trong người đứa bé mắt vàng.