Đệ tử nội môn mà mới năm sáu tuổi, như thế thì quá ư là khủng bố!
Hắn nhìn thoáng qua, đứa bé mắt vàng này quả thật chỉ mới năm sáu tuổi.
“Nghe nói ngươi đánh bại được Sở Vô Sương”.
Đứa bé mắt vàng cười rất tươi, nhưng trong lời nói lại mang theo ma lực mê hoặc lòng người.
Nghe thế Triệu Bân cũng không khỏi ngây ngẩn, một câu mà lại có uy lực đến thế.
“Là ta”.
“Nói thế nghĩa là… ngươi đánh nhau rất khá?”, đứa bé mắt vàng cử động cổ tay.
“Cũng tạm!”, Triệu Bân tùy ý nhún vai.
“Trùng hợp ghê, ta cũng đánh rất giỏi”.
Đứa bé mắt vàng cười, sau đó tiến lên một bước, đấm ra một quyền.
Đòn tấn công này của nó thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng lại mang theo một luồng sức mạnh khủng khiếp. Triệu Bân là người cảm nhận được rõ ràng nhất, hắn cảm thấy trước mặt có… có một đại dương mênh mông vô tận cuộn trào về phía hắn.
Gào!
Không hề nghĩ nhiều, hắn xuất ra một đòn Uy Long.
Ầm!
Quyền chưởng va chạm vào nhau rồi nổ tung.
Ngoài ra còn một quầng sáng bao phủ bên ngoài, cây cối xung quanh đều bị quật ngã.
Nhìn vào tình thế trận chiến:
Đứa bé mắt vàng không hề nhúc nhích.
Mà tình trạng của Triệu Bân ở đối diện lại không được ổn lắm, chân hắn lùi lại một bước, lòng bàn tay đã tóe máu, da thịt bị nổ tung có thể nhìn thấy xương lòi ra ngoài, vết thương còn đang chảy máu.
“Mạnh thế à?”, Triệu Bân thầm kinh ngạc.
Nếu phải đánh giá về đòn tấn công này thì hắn đã thua rồi.
Phải biết là bây giờ hắn đã đạt đến cảnh giới Huyền Dương, sức mạnh đã thăng cấp lên rất nhiều so với Chân Linh đỉnh cao. Thế nhưng lại thua một chiêu của đứa bé mắt vàng này, đến cả Sở Vô Sương cũng không đánh lại hắn.
Thiên Tông quả nhiên là ngọa hổ tàng long, một đứa bé còn nhỏ thế mà đã mạnh như vậy, cú đấm không có gì đặc biệt lại ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp. Mặc dù nhỏ con nhưng khí huyết lại dồi dào như biển.
“Ta tên là Tinh Hồn, đợi ngươi ở nội môn”.
Nói rồi đứa bé mắt vàng biến mất.
Trước khi đi, cậu ta còn quay lại cười, lộ ra hai hàng răng trắng tinh.
“Con nhà ai thế?”, ánh mắt Triệu Bân lúc sáng lúc tối.
Mới năm, sáu tuổi đã đáng sợ thế này, lớn lên nữa còn lợi hại thế nào?
“Bị đả kích rồi à?”
Giọng nói trong trẻo của phụ nữ vang lên, một bóng người xinh đẹp đi ra từ sau núi.
Nhìn kỹ lại thì chính là Thanh Dao, cũng không biết là đi ngang qua hay cố ý chạy đến đây.
“Người tài còn có người tài hơn mà!”, Triệu Bân ho khan.
“Nhân tài của Thiên Tông nhiều nhỉ?”, Thanh Dao cười khẽ nói.
“Cậu ta… có lai lịch thế nào vậy?”, Triệu Bân tò mò hỏi”.