Khi tiếp đất, Triệu Bân cũng điên cuồng phun ra một búng máu tươi. Tất nhiên, hắn cố tình ép mình phun ra để làm trò cho Ngô Khởi thấy, ngụ ý rõ ràng: Nhìn đi, ngươi cũng đánh ta trọng thương rồi, như thế có phải ngươi thấy dễ chịu hơn không? Ngày sau nếu có gặp nhau thì đừng gây rắc rối cho ta, cháu trai của nguyên soái Hổ Uy cơ mà, tạm thời ta không chọc vào được. Khỏi phải nói, đúng là Ngô Khởi thấy dễ chịu hơn một chút xíu. Nếu không, hôm nay khó mà xuống khỏi võ đài được. Trên thực tế, các nữ soái đều thấy rõ rành rành, từ đầu đến cuối, Cơ Ngân vẫn luôn nhường tên Ngô Khởi này mà? Chứ nếu đánh thật thì ngày này năm sau chắc chắn là ngày giỗ của Ngô Khởi rồi. “Ngươi cứ đợi đó cho ta!”, Ngô Khởi nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Chưa xong, chuyện này chưa thể xong được. Cơ Ngân đúng không! Ông đây mà không “xử đẹp” được ngươi thì không mang họ Ngô nữa. “Náo nhiệt quá nhỉ!” Trong lúc này, lại có một tiếng cười thong dong vang lên. Có thêm người đến, cũng mặc áo tím phiêu diêu, thân mình như ma quỷ, chỉ thoáng chốc đã lên cầu vòm. Triệu Bân thấy vậy, cơ thể đột ngột run lên.
Tử Y Hầu, đó là Tử Y Hầu, dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra. “Tham kiến Tử Y Hầu!” Đám đông thanh niên tài tuấn vội vàng hành lễ, ai nấy vô cùng cung kính. Chớ nói gì bọn họ, tới cả trưởng lão của Sở gia, bao gồm cả Sở Huyền Hà cũng phải hành lễ. Tuy tuổi tác của Tử Y Hầu cũng ngang tầm Sở Huyền Hà thôi, nhưng bối phận của lão rất cao! Sư đệ của Hồng Tước, cho dù Linh Lung có mặt tại đây cũng phải gọi lão là sư thúc; kể cả Dương Huyền Tông gặp mặt cũng cần chào một tiếng sư tổ.
Lão tổ Sở Thương Khung của Sở gia còn thấp hơn lão một bậc kia kìa? “Không cần đa lễ”. Tử Y Hầu mỉm cười, đưa mắt nhìn một vòng, ánh mắt lướt tới Triệu Bân. Danh tiếng của Cơ Ngân đã lan khắp đế đô, thân là thống soái của hoàng ảnh vệ, lão đâu thể không biết. “Ngươi… chính là Cơ Ngân?” Tử Y Hầu điềm nhiên hỏi, hàng lông mày thoáng nheo lại. Không hiểu tại sao, lần đầu tiên gặp Triệu Bân, lão đã có cảm giác như từng thấy ở đâu đó.
“Tham kiến tiền bối”. Triệu Bân vội vàng tiến lên phía trước, hành lễ với lão. Đối với hắn, một lễ này chính là sự sỉ nhục không gì sánh nổi. Rõ ràng là kẻ thù, nhưng vẫn phải cúi đầu trước mặt lão. Thế nhưng, để trả thù, hắn phải khom lưng nhún gối, phải miễn cưỡng tươi cười. Nhịn đi, hắn có thể nhẫn nhịn được. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Thế nào cũng có một ngày, đích thân hắn sẽ giết kẻ thù của cha.
“Hai ta, đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”.
Từ Y Hầu nhìn không chớp mắt.
“Hôi bẩm tiên bối, là lần đầu gặp!”, Triệu Bân mỉm cười.
“Thế ư?”, Từ Y Hầu khê nheo mắt, định nhìn trộm bí mật của Triệu Bân.