Triệu Bân không hề đảo mắt, nhìn thẳng vào Tử Y Hầu.
Ánh mắt thành thật ấy của hắn, dù là ai nhìn thấy cũng không tìm được kẽ hở.
Nguyệt Thần nhìn thấy cũng phải cảm thán.
Nếu không vì đã biết trước, chắc hẳn cô ta cũng sẽ bị lừa, bởi ánh mắt của Triệu Bân trong lúc ấy chân thành hết chỗ nói.
Chỉ với ánh mắt ấy, trao cho hắn một giải thưởng cỡ Oscar cũng không hề quá đáng.
Con người mà, lừa đảo đâu phải là bản lĩnh.
Nếu đến bản thân cũng bị lừa mới là đỉnh cao thực sự đấy.
Ví dụ như người này, e là quên luôn tên họ của mình rồi.
Quả thực, Triệu Bân thậm chí đã quên luôn tên họ của mình rồi.
Nếu đến cả Tử Y Hầu cũng không lừa nổi thì còn báo thù gì nữa.
Ánh mắt chỉ lộ ra trong một giây ấy đã được hắn luyện tập trong lòng vô số lần, chỉ vì thời khắc này đây.
Bất luận thế nào cũng không thể để Tử Y Hầu nhìn ra được thân phận của hắn, nếu không… chỉ có con đường chết.
Bầu không khí có vẻ đè nén.
Đám thanh niên tài tuấn còn không dám thở mạnh.
Nguyên nhân vì khí chất của Tử Y Hầu quá mạnh mẽ, quá đáng sợ.
Các trưởng lão Sở gia còn cảm thấy áp lực hơn bội lần, tiểu sư đệ của Hồng Tước Đại Hạ, người có triển vọng được trở thành Thiên Võ nhất, há đâu thể đơn giản được.
Tử Y Hầu nhìn ra điều gì rồi? Tất cả mọi người đều có câu hỏi này trong lòng.
Nếu không, tại sao lão nhìn chằm chằm vào một võ tu cảnh giới Huyền Dương hèn mọn lâu như thế chứ.
“Chớ nói dối!” Qua hồi lâu, Tử Y Hầu mới nói một câu như thế trong lòng.
Từ đôi mắt của Triệu Bân, lão không tìm thấy sự dối trá.
Có lẽ lão thực sự đã nhìn nhầm, tên tiểu tử này có gương mặt quá đại chúng, quả thực không dễ nhớ tí nào.
Cứ thế, lão vẫn tiếp tục nhìn.
Lão muốn biết Cơ Ngân của ngày hôm đó có phải thực sự chỉ là cảnh giới Chân Linh, làm sao đánh bại được người mang năm thuộc tính như Sở Vô Sương, nghịch thiên tới cỡ nào! Ngoài Long Phi của Đại Hạ ra thì về cơ bản Sơ Vô Sương vô địch khi thi đấu cùng cấp, thế mà bị một võ tu Chân Linh đánh bại vượt cấp, dù đã tới cảnh giới Chuẩn Thiên rồi nhưng lão không khỏi chấn động.
Sau khi gặp xong, lão cũng thấy được chút manh mối.
Giống như người ngoài đồn đại, tên võ tu hèn mọn này vừa có võ hồn vừa có đan hải.
Điều này đã trái ngược với quy tắc thông thường rồi.
Bao nhiêu kinh nghiệm của lão không đủ để giải thích chuyện này, mà e là sư tỷ của lão cũng không thể đưa ra đáp án thỏa đáng.
Dù sao thì trên con đường võ đạo có quá nhiều kẻ khác loài.
“Đừng hù người ta chứ”.
Nữ soái mỉm cười, cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng của hiện trường.
Các trưởng bối còn cảm thấy cực kỳ áp lực thì nói gì tới tiểu bối, đừng nhìn ai cũng như trông trộm vậy.
Tử Y Hầu bật cười.
Đến bấy giờ, lão mới dời ánh mắt khỏi Triệu Bân.
Hôm nay lão đứng ở Sở gia, không thể quá đáng, có một số chuyện cần âm thầm điều tra.
Triệu Bân như được đại xá.
Cuối cùng cũng lừa được Tử Y Hầu.
Chương 1467:
Nếu thực sự bị nhận ra, cho dù nữ soái có mặt ở đây cũng không được hắn, bởi vì tiềm lực của hắn quá kinh khủng, sẽ khiến Tử Y Hầu cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn, giết chết từ trong trứng là điều tất nhiên.
“Ngươi tìm cho Đại Hạ… một thiên tài cái thế đấy!”, Tử Y Hầu mỉm cười, câu này nói với nữ soái, mà cũng chỉ khi đối diện với nữ soái, lão mới nở một nụ cười bình thường, thậm chí còn ẩn chứa chút dịu dàng.
Cả hoàng thành này đều biết, lão thích nữ soái.
Cả hoàng thành này cũng hi vọng hai người có thể ghép thành một đôi.
Tuổi tác không thành vấn đề, lão cũng chẳng lớn hơn Sở Lam bao nhiêu.
Bối phận cũng không thành vấn đề, đến cấp bậc như họ thì khỏi cần quan tâm thế tục nữa rồi.
Thế nhưng, hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình.
Nữ soái… chẳng có cảm giác gì với lão.
Xứng lứa vừa đôi trên mọi phương diện không có nghĩa là nhân duyên sẽ thành đôi.
“Khai tiệc thôi”.
Sở Huyền Hà mỉm cười, phá vỡ cục diện gượng gạo.
Bên trong hoa viên kia đã bày sẵn tiệc rượu.
Các trưởng bối một bàn.
Các tiểu bối một bàn.
Các lão bối cười cười nói nói, cũng không biết nói gì mà vui vẻ thế.
Bên bàn các tiểu bối, bầu không khí rất quỷ dị, có mùi thuốc súng nồng nặc quẩn quanh.
Từ khi ngồi xuống, Ngô Khởi cứ luôn nhìn Triệu Bân chằm chằm, cơn giận khó lòng tiêu tán.
Nếu không vì hoàn cảnh không thích hợp, chắc hắn ta sẽ đòi đánh thêm trận nữa.
Triệu Bân tỏ ra lãnh đạm, từ khi ngồi xuống, hắn giống như biến thành một pho tượng băng, thỉnh thoảng bưng chung rượu lên nhấp một hớp, cố nén sát ý. Nếu hắn có tu vi của cảnh giới Chuẩn Thiên, chắc chắn sẽ đập chết Tử Y Hầu trong đêm nay.
“Cơ Ngân?”, Sở Vô Sương khẽ gọi hắn một tiếng.
Nói rồi cô ta đặt một chậu cơm trước mặt Triệu Bân.
Từng được chứng kiến sức ăn của tên này, ăn cơm không cần tới bát, dùng chậu luôn là được.
Triệu Bân thu hồi tầm mắt, thấy thế chỉ cười gượng một tiếng. Sở gia mời người ta ăn cơm rất là chắc dạ đấy.
Cơm cũng bưng tới rồi, không ăn thì không nể mặt.
Hắn xắn tay áo, cũng cầm đũa lên.
Hắn vừa cầm đũa lên, những người cùng bàn đều buông đũa, ai nấy trợn tròn hai mắt. Tên này ăn khỏe đến mức thế ư? Chẳng trách đánh đấm giỏi như thế, đúng chuẩn một cái thùng nước gạo!
“Nghẹn chết luôn đi”, Ngô Khởi thầm mắng.
“Tiểu tử khá đấy”. Các trưởng bối ở bàn bên cạnh cũng đồng loạt liếc nhìn sang.
Nữ soái – với tư cách là người giới thiệu – cũng phải giật giật khóe miệng, không biết sức ăn của Cơ Ngân tới mức này. Người làm gia chủ như Sở Huyền Hà cũng âm thầm nuốt nước bọt, chàng rể này… ăn khỏe thật đấy.
Triệu Bân chỉ mải ăn.
Không phải vì hắn đói, mà hắn muốn dùng cách này để đè nén sát ý của mình.