Không biết đến lúc nào, tiếng nổ ầm ầm đã dừng hẳn.
Nhưng vẫn có rất nhiều tọa kỵ bay trên bầu trời, tất cả đều là cao thủ của nhà họ Ngụy, họ cứ bay tới bay lui ở đó.
Không phải bọn họ không đuổi theo nữa mà đuổi một hồi lại không còn thấy tung tích đối phương đâu.
Tiếng gào thét giận dữ không ngừng vang lên, nhiều cao thủ đến thế mà lại không bắt được một tên cảnh giới Huyền Dương, đến giờ vẫn không biết “kẻ thủ ác” là ai.
Đến nửa đêm, Triệu Bân mới dám thò đầu ra.
Trông dáng vẻ của hắn rất thê thảm.
Bị nhiều cao thủ như thế đuổi theo, mấy lần hắn suýt bị đuổi kịp bị tiêu diệt đến nơi.
May mà hắn giỏi chạy.
“Thung lũng này đúng là đẹp thật!”, Nguyệt Thần đột nhiên thốt lên.
Triệu Bân nghe thấy thì bất giác đứng dậy.
Nguyệt Thần là thần nên sẽ không tùy tiện nói như thế đâu.
Địa hình của thung lũng này khá giống với địa hình của một vị trí trên bản đồ kho báu.
Vì vậy có thể dùng nó làm vật tham chiếu.
Và cũng có thể dùng nó để xác định vị trí.
“Trùng hợp thật!”, Triệu Bân cười hehe.
Nếu như không phải vì giết chết Ngụy Đằng, nếu như không bị Ngụy gia truy sát thì hắn cũng sẽ không đến thung lũng này.
“May mắn đó!”, Nguyệt Thần xuýt xoa.
Làm gì có trùng hợp, rõ ràng là do hắn may mắn! Nếu không gặp được cơ duyên thì cũng là sắp gặp được cơ duyên.
Câu này khá đúng với Triệu Bân.
Quạc! Đại Bằng lại được gọi ra, sải cánh bay lên cao.
Triệu Bân thì cầm kính viễn vọng, nhìn xuống toàn cảnh thung lũng, xong rồi thì lại đối chiếu với bản đồ kho báu.
Hắn không hề nhận nhầm, địa hình khớp đến chín phần, xác định được vị trí thì dễ tìm báu vật rồi.
“Lúc cô không gài người khác thì cũng rất đáng yêu!”, Triệu Bân cười hehe với Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần bị hắn làm cho bật cười, Triệu Bân là người đầu tiên mô tả một vị thần như cô ta bằng hai chữ “dễ thương” như thế.
“Tây bắc!” Triệu Bân chỉ về phía xa, Đại Bằng liền sải cánh bay ra khỏi thung lũng.
Xác định được đường đi thì đúng là dễ tìm hơn nhiều.
Hai ngày sau, Đại Bằng dừng lại trên một vùng núi.
Từ đó nhìn xuống có thể nhìn thấy toàn bộ các ngọn núi, tổng cộng vừa lớn vừa nhỏ phải có đến hơn mười ngàn ngọn núi.
Đại Hạ có rất nhiều nơi như thế này, vậy mới biết lãnh thổ của Đại Hạ rộng lớn biết bao, thế nên cũng khó trách những vương triều khác cứ muốn gây rắc rối cho Đại Hạ, lãnh thổ rộng như thế thì chẳng khác gì một miếng thịt mỡ, ai thấy mà không muốn cắn vài miếng chứ.
“Núi Bất Tử!”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Trên bản đồ có đánh dấu chỗ đó, hơn nữa hắn cũng đã từng nghe.
Tương truyền, thời xưa có một lão đạo từng ngộ đạo ở núi này, một ngàn năm mà không chết.
Cái tên “núi Bất Tử” cũng có từ đó.
Ngàn năm mà không chết thì chắc là một vị tiên rồi.
Cảnh giới Thiên Võ như Đại Hạ Hồng Uyên cũng không sống được ngàn năm.
Đương nhiên, đấy chỉ là một truyền thuyết cổ xưa, còn về phần tính thật giả của nó thì không ai biết được, cũng không có người nào có thể kiểm chứng được, những người từng gặp lão đạo Bất Tử đều đã chết từ rất nhiều năm trước rồi.
“Chẳng chỉ ra vị trí chính xác gì cả!”, Triệu Bân cầm bản đồ kho báu và gãi đầu.
Chương 1539:
Núi Bất Tử có tới hơn cả vạn đỉnh núi, ai mà biết bảo tàng nằm ở đâu.
Nếu như tìm từng đỉnh một thì chắc tới sang năm cũng chưa tìm ra được.
“Tú Nhi đáng yêu ơi!”, Triệu Bân liếc mắt, cười hehe, hắn quên mất chiếc đèn chỉ đường này. Thần mà, dù cho chỉ còn lại chút tàn hồn nhưng khả năng cảm ứng cũng phi thường lắm.
“Thú vị!”
Nguyệt Thần không để ý đến Triệu Bân, chỉ nhìn những ngọn núi đó.
Mặc dù hai chữ đó khá nhẹ nhàng nhưng Triệu Bân lại cảm thấy rất có sự chấn động. Đến cả thần linh cũng nói là thú vị, vậy thì kho báu trong núi này phải đã mắt đến nhường nào, chắc không phải có cất giấu cả một núi vàng đấy chứ?
“Ngọn núi cao nhất đấy!”, một lúc lâu sau, Nguyệt Thần mới lên tiếng.
“Cao nhất hả?”, Triệu Bân lại rút kính viễn vọng ra.
Hắn nhìn quanh một lượt rồi mới chạy thẳng vào sâu bên trong, ngọn núi cao nhất ở sâu bên trong.
Theo như chỉ dẫn của Nguyệt Thần, hắn đến một vách núi cheo leo, dùng bùa lơ lửng, tiến xuống từng bước một.
Lúc đến lưng chừng nửa vách núi thì hắn mới dừng bước.
“Chắc là ở đây rồi!”, Triệu Bân gõ lên vách núi.
Nhìn từ bên ngoài, vách đá chẳng có gì đặc biệt nhưng trên thực tế, bên trong lại trống rỗng. Chắc người giấu bảo bối đã đào một hang núi bên trong vách đá này rồi khôi phục lại vách đá về nguyên trạng. Nếu như không có bản đồ kho báu thì ai mà biết ở đó có một bảo tàng như thế? Dù cho có bản đồ kho báu thì cũng không dễ gì tìm thấy, hắn cũng nhờ có Nguyệt Thần chỉ dẫn mới tìm được được chính xác, nếu đổi lại là người khác thì chắc phải tìm đến hai năm.
“Tru Tiên quyết!”
Triệu Bân lùi về sau mấy trượng, chém nứt vách đá bằng một kiếm.
Đúng thật là một hang núi. Ở cuối hang núi là một cánh cửa bằng đá, cánh cửa đá rất cứng, Tru Tiên quyết mà cũng không làm gì được, quan sát kỹ thì mới biết nó có cơ quan, hai bên đều có ba ngọn đèn đá.
“Không thể làm khó được ta”.
Triệu Bân liền mở thiên nhãn, hắn có thể thấp thoáng nhìn thấu được kết cấu của cơ quan.
“Cái này xoay ba vòng”.
“Cái này xoay ngược lại hai vòng”.
“Cái này xoay xuôi một vòng”.
Hắn có thiên phú hơn người nên đã nhanh chóng nghiên cứu ra được hết tất cả, chạy tới chạy lui hai bên cửa đá.
Ầm.
Đến khi đèn đá xoay đến vòng cuối cùng, tiếng ầm ầm vang lên, cửa đá mở ra.
Cảnh tượng Triệu Bân bị vàng bạc làm cho lóe mắt không hề xuất hiện, tất cả mọi thứ đều rất bình thường, điều này khiến Triệu Bân thấy không quen chút nào, đã nói là kho báu rồi mà? Sao lại không có động tĩnh gì thế này?
Hắn nhìn lướt qua rồi mới cầm kiếm tiến vào, nhìn sơ qua là đã có thể thấy hết.
Đây là một hầm đá, rộng không quá ba mươi trượng, không có bàn ghế ngồi, cũng không có ấm trà chén rượu gì cả, ngoài một đàn tế ra thì cả hầm đá không còn thứ gì khác.
Bên trên đàn tế có treo một cây cung lớn, một cây cung lớn màu vàng kim.
“Đây là bảo tàng sao?”
Triệu Bân nhanh chân chạy đến trước đàn tế, quan sát cây cung từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Không biết nó đã được treo ở đây bao nhiêu năm rồi mà phủ đầy bụi mờ thời gian, cũng không biết được làm từ vật liệu gì nhưng nhìn là biết nó không tầm thường, đặc biệt là sợ dây cung, có hơi thở của rồng bao phủ, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng rồng gầm thét.
Ngoài ra, trên thân cung còn có khắc các đường vân, trông như rồng đang uốn lượn. Triệu Bân đưa tay ra lấy cung.