Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1517: Chương </span></span>1540






Hắn đã đánh giá thấp trọng lượng của cây cung này, nó phải nặng tầm mấy trăm cân, lúc hắn nắm trong tay thì bụi trên thân cung lập tức biến mất, phát ra ánh sáng lấp lánh, ngoài ra còn có một luồng khí bá đạo ập vào mặt hắn, khiến hắn phải chao đảo.

“Cung Bá Vương”.

Đến giờ Triệu Bân mới nhìn thấy chữ được khắc trên thân cung.

Không biết vì sao, khi hắn nhìn thấy ba chữ này thì lại bất giác nghĩ đến một câu nói: “Bá vương ngạnh thượng cung!”
*Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”.

Ầm.

Lúc hắn nhìn thì đột nhiên cửa đá đóng lại.

Không chỉ có vậy, hầm đá cũng rung lắc ầm ầm, các đường vân được khắc lên trên bốn bức tường như sống lại, sau đó thì ẩn hết vào trong, chỉ thỉnh thoảng phát ra ánh sáng thôi.

“Chuyện này…”, Triệu Bân ngây ra một lúc.

Hắn vung kiếm, chém vào cửa đá, nhưng chỉ có tia lửa tóe lên, không thể mở cửa ra được.

Hắn lại chém lên bốn bức tường xung quanh nhưng không chỉ không chém đứt được mà ngược lại còn bị chấn động đến tê tay.


“Nào”.

Hắn không chịu thua, biến ra rất nhiều phân thân.

“Phong Lôi quyết: Vạn Kiếm Quy Nhất”.

Tiếp đó, hắn xuất đòn mạnh nhất, nhắm chuẩn vào cánh cửa đá đang chắn lối ra.

Choảng…
Bụp!
Vẫn là tiếng kim loại va vào nhau, lần này, hắn bị chấn đến phải hộc máu, chiêu mạnh nhất của hắn mà cũng không thể làm gì được cửa đá.

Hắn lại dùng đến xe nỏ và bùa nổ, nhưng vẫn không mở ra được, không biết cửa đá và mấy bức tường được làm bằng gì nữa, cứng quá sức tưởng tượng của hắn, hoặc cũng có thể nói không phải là cửa đá và các bức tường cứng mà là nhờ sự gia trì của cấm chế.

Triệu Bân giật khóe môi, hình như đã hiểu ra được.

Đây chính là một cái lồng giam.

Còn cung Bá Vương trên tay hắn chính là một cơ quan.

Lấy nó ra khỏi đàn tế là đã chạm vào cấm chế của hầm đá, vì vậy nên mới biến thành một nhà lao đá, nhốt hắn ở bên trong.


“Thú vị thật”.

Mặt Triệu Bân hơi sầm lại, cũng không biết nhân tài nào đã cất bảo bối và để lại bản đồ kho báu, vậy mà còn bày trò này với đời sau nữa.

Bẫy người ta à.

Có được bảo bối thì sao chứ? Bị nhốt ở đây mất rồi.

“Khảo nghiệm ư?”, Triệu Bân lẩm bẩm.

Suy đoán đó của hắn rất có khả năng, chắc không phải là cạm bẫy, người đời sau có thể tìm đến đây thì chỉ có thể chứng minh họ có tư cách lấy được bảo bối, còn về phần có lấy được bảo bối đi hay không thì phải coi bản lĩnh của họ rồi.

Triệu Bân suy nghĩ một lúc rồi đặt cung Bá Vương về đàn tế trở lại.

Đáng tiếc, cấm chế không phản ứng, dù cho đã để cung Bá Vương về chỗ cũ nhưng cửa đá vẫn không mở ra.

“Tú Nhi, làm sao để ra đây?”.

Sau khi thử nhiều lần mà vẫn không có kết quả, Triệu Bân tằng hắng, nhìn sang Nguyệt Thần.

“Cung Bá Vương”, Nguyệt Thần lạnh lùng nói.

Triệu Bân nghe xong thì im lặng, cầm cung Bá Vương lên lại.

Ý của Nguyệt Thần rất rõ, mấu chốt vẫn nằm ở cây cung này.