“Không gian… thế giới nhỏ?”, Triệu Bân nghe thấy vậy thì hai mắt liền sáng lên.
Huyền Môn Thiên Thư có giới thiệu sơ về không gian thế giới, nó được tạo ra từ đại thần thông, lớn thì có thể rộng bằng vũ trụ bao la, nhỏ có thể tí hi chỉ bằng một hạt bụi, tất cả đều phụ thuộc vào mức độ lĩnh ngộ không gian cao đến đâu của người chế tạo.
Đương nhiên người phàm sẽ không thể nào tạo ra được, dù cho là thần tiên trên cao, nếu như lĩnh hội không đủ về không gian thì cũng không tạo ra được.
Trước giờ, những thứ liên quan đến lĩnh vực này đều phức tạp và khó hiểu, người ham học như Triệu Bân mà cũng chỉ hiểu được lưng chừng.
Thuấn thân Thiên Nhãn của hắn có liên quan đến một vài không gian, nhưng lại chỉ là phần vặt vãnh trong những phần vặt vãnh mà thôi.
“Ở đây có không gian thế giới à?” Cái đầu của Triệu Bân nhìn tới nhìn lui, nhìn ngang nhìn dọc cứ như cái trống lắc.
Đáng tiếc là hắn chẳng nhìn ra được gì cả.
Hắn nhìn ra được mới là lạ, nếu như ai cũng có thể nhìn ra được thì còn gọi là không gian thế giới nhỏ nữa sao? Sở dĩ Nguyệt Thần nói vùng núi Bất Tử này thú vị là vì đến thần tiên cũng chưa chắc nhìn ra được thì nói gì đến người phàm như hắn.
“Ở đâu chứ?”, Triệu Bân vẫn còn đang tìm kiếm.
Nguyệt Thần không nói gì, chỉ rắc một vùng ánh sáng vàng xuống.
Nói chính xác hơn thì đó là một mảng chữ màu vàng lấp lánh.
Triệu Bân nhìn thấy thì mới biết đấy là một đoạn chú cổ.
“Hướng về sao Bắc Đẩu… đọc đi!”, Nguyệt Thần lạnh lùng nói.
Triệu Bân lập tức đứng im, đầu ngẩng lên, hắn có thể nhìn thấy cả bầu trời sao và đương nhiên cũng nhận ra được sao Bắc Đẩu.
Khi hắn xem tinh tượng thì cũng xem sao Bắc Đẩu nhiều nhất và tối nay, sao Bắc Đẩu cũng cực kỳ sáng, vừa nhìn là có thể thấy ngay.
Hắn không nghĩ gì nhiều mà lập tức đọc câu chú Nguyệt Thần vừa dạy.
Hắn đọc xong câu chú thì liền có một luồng sáng từ trên sao Bắc Đẩu phóng xuống núi Bất Tử.
Một tiếng nổ lớn chấn động trời đất liền lập tức vang lên, cả vùng núi Bất Tử cũng theo đó mà lắc lư.
Có lẽ vì xảy ra đột ngột nên Triệu Bân cũng lảo đảo theo, xuýt chút ngã từ trên đỉnh núi xuống.
Đến khi đứng vững lại thì hắn liền nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, không ngờ trung tâm của núi Bất Tử lại có một thành cổ, đội đất mọc lên, bình địa mọc lầu cao trong truyền thuyết chắc là đang chỉ cảnh tượng này đây.
Cũng không biết là thành cổ của nhà nào mà lại nguy nga tráng lệ đến thế, to gấp ba lần thành Vong Cổ, cổ kính và phủ đầy rêu phong, khí thế vô cùng.
Vì nó mọc từ dưới đất lên nên cả dãy núi Bất Tử đã bị rung lắc mạnh, các đỉnh núi đều có đá vụn lăn xuống, chim thú trong rừng đều kinh hãi gào thét.
“Đấy là không gian thế giới sao?”, Triệu Bân lên tiếng.
“Nhìn bên ngoài thì nguy nga nhưng lại đổ nát”, Nguyệt Thần nói với vẻ tiếc nuối.
“Vậy mà đổ nát sao?”, Triệu Bân nhếch miệng.
“Nhìn từ bên ngoài không thể nào nhìn thấy được toàn bộ không gian thế giới thật sự.
Giống như ngôi thành này, vì đã tồn tại quá lâu nên không gian vị hư tổn, nếu không thì ngươi cũng không thể nào nhìn thấy được vẻ ngoài của nó”.
“Vị tiền bối nào mà lại có sức mạnh lớn đến thế?” “Đừng nhìn nữa, mau vào đi!”, Nguyệt Thần thúc giục.