Chủ nhân của không gian thế giới nhỏ đã chết từ rất lâu rồi, giờ nơi đây đã trở thành vật không chủ, ai vào trước, khắc dấu ấn của mình lên trước thì người đó sẽ là chủ nhân của không gian thế giới nhỏ. Triệu Bân sực tỉnh, nhanh chân chui vào trong. Đến khi vào trong thành thì hắn mới biết thế nào là nguy nga tráng lệ. Tường thành của tòa thành này cao hơn một bậc so với Đế Đô, trước thành có hai con sư tử đó rất to đang ngồi.
To đến mức nào hả? To bằng hai ngọn núi nhỏ, được khắc rất sinh động, nhìn rất đáng sợ. Hắn nhìn xong sư tử đá thì lại nhìn sang tấm biển trên cửa thành. Đập vào mắt hắn là ba chữ “Thành Thiên Thu” “Thiên Thu trường tồn, thống nhất giang hồ sao?” Triệu Bân lẩm bẩm, hắn đứng dưới thành, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển, ba chữ “Thành Thiên Thu” được khắc rất có lực, hơn nữa còn có một uẩn ý cổ ẩn bên trong khiến hắn không sao thở nỗi.
Từ đó có thể thấy, tu vi của người viết mấy chữ này cao biết chừng nào, nhất định là một vị tiên, nếu như không phải tiên thì cũng không thể tạo ra được không gian thế giới rồi.
“Nhỏ máu của ngươi lên trên tấm biển đi!”, Nguyệt Thần nhắc nhở. Triệu Bân làm theo, cắt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên tấm biển. Lập tức, đầu óc hắn liền lâng lâng, như có thể mơ hồ nhìn thấy có thêm thứ gì đó.
Có thêm thứ gì chứ? Có thêm thứ thuộc về mình.
Bây giờ tòa thành có tên thành Thiên Thu của không gian thế giới này đã là của hắn, niềm vui bất ngờ này khiến đầu óc hắn quay cuồng. Không ngờ hắn lại trở thành chủ nhân của không gian thế giới. Làm nhân vật chính thật tuyệt, không cần tốn tiền mà vẫn lấy được bảo bối. Lúc đầu óc hắn quay cuồng thì cửa thành đã từ từ mở ra, theo sau đó là một vùng ánh sáng từ trong thành chiếu ra trông khá dịu và cổ kính, hơn nữa còn vô cùng chói mắt. Triệu Bân liếc nhìn Nguyệt Thần trước rồi mới bước vào với vẻ thăm dò. Đập vào mắt hắn là một không gian rộng lớn, khắp nơi mây mù giăng lối, có thể nhìn thấy rừng cây trên đỉnh núi, cũng có thể nhìn thấy nước sông chảy róc rách, cây cỏ rậm rạp khác thường, linh khí cũng nhiều hơn bình thường, giống như một thế giới hoàn chỉnh.
Lúc hắn đang thảng thốt thì dường như còn có thể nhìn thấy tiên hạc đang bay lượn trên mây, dường như còn có thể nghe thấy âm thanh của trời, cứ vang vọng mãi trong không gian.
Một nơi thanh tĩnh. Đấy là cảm giác đầu tiên của hắn. Cũng đúng là như vậy, chỗ này không lấm bụi trần, cũng không có bất cứ nhơ nhớp nào. “Tiên cảnh sao?” Triệu Bân liếm đầu lưỡi, cảm giác khát khô. Nguyệt Thần nghe vậy thì mỉm cười, chỗ này còn kém xa tiên cảnh, chẳng qua chỉ là một không gian thế giới nhỏ mà thôi.
Nghĩ cũng đúng, đương nhiên sự hiểu biết võ tu không thể so bì với thần linh được, chỉ có một thế giới nhỏ thôi cũng đủ khiến hắn thấy kinh ngạc rồi. Triệu Bân không nhúc nhích, khẽ nhắm mắt lại.
Hắn đã là chủ của thành Thiên Thu, hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh của tòa thành khi nhắm mắt lại, giống như thượng để đang ngôi ngự trên cao sát, đúng là tiên cảnh nhân gian, chắc cũng quan lớn bằng nửa Đế Đô.
Khắp nơi đều tràn ngập sức mạnh thần bí, chắc đó là sức mạnh không gian trong truyền thuyết, còn cả cấm chế ẩn bên trong.
đã khắc rất nhiều đường vẫn phức tạp, chắc đó là một loại tiên trận.
Mặc dù hắn nhìn không hiểu nhưng hắn lại biết tiên trận đó không hoàn chỉnh, về điểm này thì Nguyệt Thân đã không lừa hắn,