Theo thanh âm Kỳ Hiểu rơi xuống, Tu Sĩ đại thế lực trên quảng trường đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời cũng không có người nào khởi hành.
Mặc dù ai cũng biết rõ bên trong Lâu Lan Cổ Địa nắm giữ đại cơ duyên, nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm, ai cũng không dám là kẻ thứ nhất tiến vào bên trong.
Kẻ thứ nhất làm liều cố nhiên có khả năng thu hoạch được càng nhiều đồ vật, nhưng nếu phát sinh ngoài ý muốn, ngay cả mạng đều có thể mất đi.
Đám người cũng không phải đồ đần, làm sao có thể lỗ mãng tiến vào bên trong đây?
Kỳ Hiểu tựa như đã sớm đoán được kết cục, thản nhiên nói:
- Thời gian thông đạo mở ra chỉ có một ngày, các ngươi tự xử lý.
Kỳ Hiểu cũng không nóng nảy, lách mình xuất hiện ở phía trên một cái đài cao, ngồi ở trên ghế bành lẳng lặng nhìn một màn này.
Rất nhiều người trong lòng xem thường, cái gì gọi là chúng ta tự xử lý, ngươi nha không phải cũng muốn tiến vào bên trong à, tại sao người khác phải đặt mình vào nguy hiểm?
Chính như bọn hắn suy nghĩ, Kỳ Hiểu cũng muốn đi vào, nhưng hắn cũng sẽ không đi nhận cái nguy hiểm này.
- Ta tới trước.
Lúc này, một đạo thanh âm già nua vang lên, chỉ thấy một hắc bào lão giả đột nhiên đi ra, hướng về ngọc đài đi đến.
- Ngô lão đầu, ta giúp ngươi, chúng ta từ Thần Kiếp Chi Địa trở về có thể gặp gỡ cơ duyên dạng này đã không tồi.
Lại một áo xám lão giả đi ra khỏi đám người.
- Ta nữa!
- Còn có ta!
Một lúc liền đi ra năm người, tăng thêm Ngô lão đầu, hết thảy sáu lão giả, từ khí tức trên người bọn hắn đến xem, đều là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong.
Có thể tại Thần Kiếp Chi Địa đột phá đến Chiến Thánh cảnh đỉnh phong và sống sót cũng đủ để chứng minh bọn hắn bất phàm.
Nhưng sáu người kẹt tại cảnh giới này đã mấy trăm năm thời gian, nếu như không thể tiến thêm một bước, nghênh đón bọn hắn chính là tử vong.
Muốn sống sót, bọn hắn cũng chỉ có thể từ nơi khác ra tay, thiên phú và hoàn cảnh không thể cho bọn hắn đột phá Chiến Thần cảnh, vậy cũng chỉ dựa vào đại cơ duyên.
Nếu có một mai Thần Lực Chi Tinh, bọn hắn liền vô cùng có khả năng phóng ra một bước này.
Sáu đại chiến Thánh Cảnh cường giả tối đỉnh đồng thời hiện thân, những người khác hơi kinh hãi, đồng thời cũng cực kỳ rung động nội tình Chiến Thần Điện, bình thường Chiến Thánh cảnh đỉnh phong cho dù nhìn thấy một người đều hết sức gian nan, mà nơi này lại đâu đâu cũng có.
- Các ngươi sau khi tiến vào, nếu Lâu Lan Cổ Địa an toàn, thông qua Âm Dương Tử Mẫu Ngọc truyền âm với ta.
Kỳ Hiểu nhìn thấy sáu người, hài lòng gật đầu, sau đó ném cho Ngô lão đầu một khối ngọc bội nói.
- Vâng, đại nhân.
Ngô lão đầu gật gật đầu, cùng là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, nhưng địa vị hắn không bằng Kỳ Hiểu.
Sau đó sáu người nhìn nhau, đồng thời đạp vào Bạch Sắc Ngọc Đài, liền biến mất ở trên ngọc đài, dọc theo thông đạo nghịch thiên mà lên.
Kỳ Hiểu mị mị hai mắt, ngẩng đầu nhìn cột sáng màu trắng, trong lòng âm thầm trầm ngâm nói:
- Năm ngàn năm trước xảy ra chút vấn đề, hi vọng lần này có thể thuận lợi.
...
Mười mấy tức trước đó, bên trong Lâu Lan Cổ Địa, chân trời đột nhiên bừng sáng lên, tất cả sinh linh bên trong Cổ Địa đều mờ mịt nhìn không trung.
Chỉ thấy một cột sáng màu trắng từ trên trời giáng xuống, giống như đuôi sao chổi, hoành khóa cửu thiên, từ sâu trong tinh không bay vụt tới, tốc độ nhanh chóng không thể tưởng tượng.
- Oanh!
Cột sáng màu trắng bỗng nhiên xuất hiện ở phía trên không trung Lâu Lan Cổ Địa, hư không vỡ ra 6 một đạo liệt phùng to lớn, sương mù bạch sắc từ đó lan tràn ra.
Hư không liệt phùng chậm rãi ngưng kết thành hình, biến thành thông đạo hình tròn rộng một vài trượng, có một cỗ lực lượng huyền diệu ngăn trở hư không liệt phùng khép kín.
- Hô!
Một vệt sáng lấp lóe, ngay sau đó, một đạo thân ảnh áo trắng xuất hiện ở phía dưới hư không liệt phùng, ánh mắt băng lạnh nhạt nhìn không trung, mở tay, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một chuôi trường kiếm màu vàng kim nhạt.
Toàn thân trường kiếm trải rộng đường vân huyền ảo, lít nha lít nhít, tựa như từng đầu Chân Long bò đầy bên trên, trường kiếm vừa xuất hiện, một cỗ khí tức không thể địch nổi tản ra.
Ngay sau đó, toàn bộ Lâu Lan Cổ Địa dường như gào rít giận dữ lên, ô ô không ngừng bên tai, huyết sắc khí lãng quay cuồng, trường kiếm tựa như cảm thụ được cỗ rên rỉ kia, kịch liệt run rẩy.
- Kiếm Đạo Trường Ca!
Thân ảnh áo trắng không phải ai khác, chính là Lâu Ngạo Thiên cực tốc chạy tới, hắn khẽ nhả ra một câu, trường kiếm trong tay rung động, kiếm khí đầy trời phóng lên tận trời, lấy hắn làm trung tâm, tất cả huyết khí bên trong phạm vi mấy trăm trượng đều ngưng tụ thành kiếm khí, tựa như muốn đem Thiên Địa trảm phá.
- Phá!
Vô cùng vô tận Huyết Sắc Kiếm Khí, hướng về hư không liệt phùng quấn giết, lúc đến gần cột sáng màu trắng, Huyết Sắc Kiếm Khí đầy trời đột nhiên hòa làm một thể, hung hăng chém về phía cột sáng kia.
Oanh! Tiếng nổ kịch liệt vang tận mây xanh, hư không xuất hiện lít nha lít nhít liệt phùng, nhưng mà cột sáng màu trắng chỉ vẻn vẹn run rẩy một cái.
- Không phá nổi sao?
Lâu Ngạo Thiên cau mày một cái, khí tức trên người cực tốc leo lên, trong chớp mắt khí tức hắn liền thẳng bức Chiến Thánh cảnh đỉnh phong.
Vô cùng vô tận kiếm khí xung quanh hắn nở rộ, loại khí thế này dường như có thể phá vỡ thiên khung, giờ phút này cả người Lâu Ngạo Thiên liền tựa như một thanh kiếm, cùng bảo kiếm trong tay dung hợp làm một thể.
- Kiếm Vũ Tinh Hà!
Theo một tiếng quát nhẹ, Lâu Ngạo Thiên đột nhiên đạp không mà lên, chung quanh hắn xuất hiện từng đầu dải lụa màu, quang mang bên trong dải lụa màu chớp lóe, liền tựa như vô cùng vô tận tinh quang.
Mà những dải lụa màu kia liền tựa như từng đầu Tinh Hà vòng quanh hắn vũ động, những nơi đi qua, tất cả đều hóa thành kiếp tro.
Oanh long long! Từng đầu Tinh Hà hung mãnh đâm vào phía trên cột sáng màu trắng, từng đạo từng đạo lít nha lít nhít liệt phùng tràn ngập tứ phương, bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt liền phục hồi như cũ.
- Không có khả năng không phá nổi, chẳng lẽ là Chiến Thần cảnh đang duy trì thông đạo này?
Sắc mặt Lâu Ngạo Thiên trở nên có chút ngưng trọng.
Hắn mặc dù biết rõ sự tình sẽ không thuận lợi như thế, nhưng sẽ không phức tạp như thế, nhưng mà hiện tại hắn phát hiện bản thân đánh giá quá thấp thực lực đối phương.
- Rống! Rống!
Cũng đúng lúc này, nơi xa truyền đến từng tiếng thanh âm gầm thét, chỉ thấy vài đầu Hồn Thú to lớn lao nhanh tới, khuấy động từng đợt gió lốc, Thiên Địa vô cùng cuồng bạo.
- Cùng nhau hủy nó.
Lâu Ngạo Thiên không dám trễ nãi quá nhiều thời gian, hiện tại không ai truyền tống tới còn tốt, một khi truyền tống tới, bọn hắn liền phiền phức.
Nếu như có thể đại khai sát giới, Lâu Ngạo Thiên ngược lại cũng không sợ, nhưng những người kia là nhân tộc, giết bọn hắn, Lâu Ngạo Thiên cũng không đành lòng.
- Rống!
- Ngao ô!
Nghe được Lâu Ngạo Thiên nói, vài đầu Hồn Thú ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó nhao nhao đạp không phóng tới cột sáng màu trắng, bắt đầu điên cuồng công kích.
Cột sáng màu trắng không ngừng rung động, lít nha lít nhít liệt phùng tràn ngập trên đó, nhưng lại khôi phục như lúc ban đầu, Lâu Ngạo Thiên cùng vài đầu Hồn Thú hoàn toàn chính là làm chuyện vô ích.
- Cứ tiếp tục cũng không phải biện pháp!
Trên mặt Lâu Ngạo Thiên lộ ra một vẻ kiên định.
Dù hắn triệt để luyện hóa mảnh Cổ Địa này, thực lực tăng lên rất lớn, nhưng không thể hủy đi một đầu Truyền Tống Thông Đạo, sự tình hiển nhiên vượt qua hắn dự liệu.
- Nếu như hủy không được, vậy cũng chỉ có thể dùng biện pháp kia, bất quá bây giờ còn không phải lúc điều động lực lượng Lâu Lan Cổ Địa, bọn hắn cũng không xứng.
Lâu Ngạo Thiên híp hai mắt, trong lòng trầm ngâm nói.
Hắn vẫn như cũ không có từ bỏ, tiếp tục công kích tới, cũng đúng lúc này, mấy đạo thân ảnh từ cuối thông đạo bắn ra.