Một trận thanh âm cười điên cuồng từ bên trong cột sáng màu trắng truyền đến, không đợi Lâu Ngạo Thiên bọn hắn lấy lại tinh thần, sáu bóng người liền xuất hiện trong mắt bọn họ, từ cuối thông đạo kích xạ mà tới.
- Trở về!
Lâu Ngạo Thiên gầm thét một tiếng, đưa tay chính là một kiếm giết đến, nếu hủy không được Truyền Tống Thông Đạo, hắn hiện tại duy nhất có thể làm chính là ngăn chặn cửa ra Truyền Tống Thông Đạo.
Chỉ cần không phải Chiến Thần cảnh, Lâu Ngạo Thiên không sợ hãi, thân làm Người Thủ Mộ Lâu Lan Cổ Quốc, hắn không cho phép ngoại nhân quấy nhiễu mảnh Cổ Địa an bình này.
Trong hư không nhộn nhạo từng đạo từng đạo không gian gợn sóng, ngay sau đó vô số kiếm khí bên trong cột sáng màu trắng nở rộ, cột sáng màu trắng cũng biến thành lung la lung lay.
- Thằng nhãi ranh, ngươi dám ngăn cản Lão Tổ, Lão Tổ đem ngươi ăn sống nuốt tươi!
Một đạo tiếng gầm gừ phẫn nộ từ bên trong thông đạo truyền tốngtruyền đến.
Sáu người bọn hắn chính là sáu kẻ dẫn đầu bước vào Truyền Tống Thông Đạo, vốn cho là có thể trước tiên xuống Lâu Lan Cổ Địa, tìm kiếm cơ duyên bản thân.
Dù là so với những người khác sớm hơn cái hô hấp thời gian cũng là ưu thế của bọn hắn, nhưng bọn hắn đều không nghĩ đến lại có người ở cửa ra truyền tống chặn giết bọn hắn.
- Ai cũng đừng hòng đi qua!
Lâu Ngạo Thiên cầm kiếm, độc lập với bên trong Truyền Tống Thông Đạo, rất có khí thế một người giữ ải vạn người không thể qua.
Trường kiếm trong tay hắn sa sút lấy máu tươi, vô số kiếm khí đang không ngừng nở rộ.
- Ranh con, ngươi tự tìm cái chết!
- Được chuôi Thần Kiếm này cũng không uổng ta đến một lần!
Sáu người đối diện phẫn nộ nhìn Lâu Ngạo Thiên, bọn họ đều là người nổi bật Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, đột phá đến cảnh giới hiện tại đã không biết bao nhiêu năm tháng, há lại sẽ sợ một người trẻ tuổi miệng còn hôi sữa.
- Các ngươi thử xem.
Lâu Ngạo Thiên một mặt ngạo nghễ, thủ hộ mảnh Cổ Địa này là chức trách Người Thủ Mộ của hắn, dù là đầu rơi máu chảy cũng sẽ không tiếc.
Chỉ một thoáng, Lâu Ngạo Thiên cùng sáu người lần nữa đụng đâm vào cùng một chỗ, vô cùng vô tận kiếm khí xuyên qua hư không, thông đạo truyền tống cũng bắt đầu lay động.
Tiếng oanh minh đáng sợ từ giữa vừa truyền đến, dường như thiên băng địa liệt, cực kỳ không ổn định.
- Cẩn thận một chút, đừng để Thông đạo truyền tống hủy, ba người duy trì thông đạo, ba người cuốn lấy hắn, sau đó sẽ có người tới, muốn giết hắn rất dễ dàng.
Trong đó một lão già nói ra.
- Tốt!
Những người khác nhao nhao gật đầu, sau đó có ba người thối lui đến chỗ sâu thông đạo truyền tống duy trì thông đạo, ba người khác ngăn trở Lâu Ngạo Thiên.
Chém giết lần nữa tiếp tục, không gian rung chuyển càng ngày càng lợi hại.
Một mảnh địa vực Lâu Lan Cổ Địa khác, Tiêu Phàm giống như lão tăng ngồi xếp bằng, đối với tất cả ngoại giới hoàn toàn không biết gì cả, đám Hồn Thú Huyết Ma Viên cùng Long Văn Thần Mãng đem Tiêu Phàm thủ hộ tại trung ương, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời.
Thông đạo truyền tống thập phần chói mắt, cho dù cách xa trên vạn dặm cũng có thể cảm thụ thấy năng lượng bàng bạc ba động.
- Ngươi nhanh lên.
Huyết Ma Viên lộ ra vẻ lo lắng, thông đạo truyền tống lâu như vậy vẫn tồn tại, không cần nghĩ cũng biết rõ kế hoạch Lâu Ngạo Thiên khẳng định thất bại.
Một khi thất bại, nhất định là một trận ác chiến, nhân loại tu sĩ tiến vào Lâu Lan Cổ Địa, bằng vào mười mấy đầu Hồn Thú bọn chúng là không có khả năng ngăn cản được.
Bọn chúng lại không dám phản bác mệnh lệnh Lâu Ngạo Thiên rời đi nơi này, bọn chúng hiện tại chỉ hy vọng Tiêu Phàm nhanh tỉnh lại.
Phốc phốc!
Đột nhiên, từng đạo từng đạo sắc bén kiếm khí từ trên người Tiêu Phàm nở rộ mà ra, kiếm khí tại hư không ngưng tụ thành từng đoá từng đoá kiếm liên, kiếm liên không ngừng nở rộ, lại không ngừng khô héo.
Một đám Hồn Thú thấy thế thần sắc đại biến, vội vàng rút lui mấy trăm trượng, xa xa nhìn chăm chú lên Tiêu Phàm.
Kiếm khí lượn lờ quanh thân Tiêu Phàm, khí tức trên người cũng không ngừng tăng lên, sau nửa ngày, những kiếm khí kia chậm rãi biến mất, chiếm lấy là một cỗ lãnh ý.
Phía dưới cỗ lãnh ý kia, sương mù màu máu chậm rãi hòa tan bốn phía, rõ ràng là sát ý, lại tựa như ánh nắng hòa tan băng tuyết, quả thực là thập phần huyền diệu.
Lấy Tiêu Phàm làm trung tâm, cỗ lãnh ý kia cấp tốc khuếch tán, tất cả huyết vụ bị tản ra không còn một mảnh, đám Hồn Thú Huyết Ma Viên lui lui nữa, sợ ảnh hưởng Tiêu Phàm.
Chủ yếu nhất là, cảm thụ được cỗ sát ý trên người Tiêu Phàm, toàn thân bọn chúng nổi da gà, không dám cùng cứng rắn đụng.
Trong đó một đầu Hồn Thú bởi vì lui chậm, chạm đến cỗ lãnh ý kia, máu tươi trên người vẩy ra, làm nó dọa cho phát sợ, vội vàng hướng về phía sau lui đi.
100 trượng!
300 trượng!
1000 trượng!
Thẳng đến 3000 trượng thì cỗ băng lãnh chi ý kia mới dừng lại, đám Hồn Thú Huyết Ma Viên trợn to hai mắt nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ khó tin.
- Thiên Địa Chi Ý thật đáng sợ, đây là Thiên Địa Chi Ý gì?
Huyết Ma Viên kinh hãi lên tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng kị.
Phốc phốc! Một tiếng vang giòn từ thể nội Tiêu Phàm truyền ra, tựa như một tầng màng mỏng bị xuyên phá, tất cả liền giống như nước chảy thành sông.
- Đột phá?
Huyết Ma Viên kêu sợ hãi, Hồn Thú khác cũng kinh ngạc không thôi.
Không đợi bọn chúng lấy lại tinh thần, ngay sau đó, Vô Tận Chi Hỏa đáng sợ từ thể nội Tiêu Phàm mãnh liệt cuộn trào ra, trong nháy mắt bao phủ chu vi ngàn trượng.
Nguyên bản hàn ý cũng trong nháy mắt bị một cỗ cực nóng thay thế, hư không phát ra thanh âm xì xì, tự nhiên xuất hiện từng tia Không Gian Liệt Phùng.
Rõ ràng chỉ có Chiến Thánh cảnh đỉnh phong lĩnh ngộ Thiên Địa Chi Uy mới có thể làm được một bước, Tiêu Phàm hiện tại liền làm được.
Sau một khắc, sự tình phát sinh làm tất cả Hồn Thú kinh hãi, chỉ thấy phía sau Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện một đạo bóng đen to lớn, bóng đen giương nanh múa vuốt, khí tức vô cùng lạnh lẽo, chính là U Linh Chiến Hồn.
- Thí... Thí, Thí Thần Thú!
Huyết Ma Viên mồm miệng không rõ, bờ môi có chút run lên, toàn thân càng run rẩy dữ dội, thiếu chút nữa thì nằm rạp trên mặt đất, nơm nớp lo sợ.
Các Hồn Thú khác cũng chẳng tốt đẹp gì, bọn chúng hiển nhiên cũng nhận ra lai lịch U Linh Chiến Hồn, liền không dám thở mạnh một cái.
U Linh Chiến Hồn lần nữa tăng vọt, trước đó lớn nhỏ mấy trượng, rất nhanh liền lớn lên đến mười trượng, xa xa nhìn lại nó đã không chỉ là một đoàn bóng đen, mà là một đầu Hồn Thú to lớn.
Tất cả những thứ này, Tiêu Phàm cũng tự nhiên cảm thụ được, trong lòng hắn cũng hơi kinh ngạc, bất quá bây giờ cũng không phải là lúc hắn rầu rỉ.
Tâm thần Tiêu Phàm hoàn toàn đắm chìm trong Tiểu Thiên Địa, theo hắn đột phá Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, Tiểu Thiên Địa vậy mà cũng nhanh chóng tăng vọt, chu vi bắt đầu từ 500 trượng, tăng tới khoảng 800 trượng, hơn nữa còn đang từ từ mở rộng.
Sau nửa ngày, Tiểu Thiên Địa rốt cục đình chỉ tăng trưởng, ròng rã đạt tới 1000 trượng, so với trước đó chính là mở rộng gấp bốn lần có thừa.
- Rốt cục đột phá Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, Hề Lão quả nhiên không có gạt ta, theo tu vi đột phá, Tiểu Thiên Địa không ngừng trưởng thành.
Tiêu Phàm trầm ngâm nói, vẻ kích động lộ rõ trên mặt.
- Nguyên lai đây mới là Tu La Thiên Địa Chi Ý, kỳ thật ta đã sớm minh bạch, lúc trước lĩnh ngộ Thiên Địa Tiêu Sát cùng Tu La Thiên Địa Chi Ý vậy mà có dị khúc đồng công chi diệu.
Khẽ nhả một ngụm Trọc Khí, Tiêu Phàm bỗng nhiên mở ra hai mắt, giống như hai thanh Thần Kiếm xuyên thủng Thiên Vũ, những nơi đi qua, tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói.
- Không biết thuận tiện lĩnh ngộ một kiếm, uy lực sẽ như thế nào?
Tiêu Phàm mỉm cười, trên mặt tràn ngập vô địch tự tin.
Sau đó, Tiêu Phàm híp hai mắt nhìn cột sáng màu trắng phía xa, hờ hững nói: