Vô Thượng Sát Thần

Chương 1397: Ta Sợ Cái Miệng Quạ Này Của Ngươi



Sáu người Chiến Lão Bát nhìn Hỏa Cầu càng ngày càng nhỏ, thần sắc mấy người cũng trở nên ngưng trọng vô cùng, trước đó Hỏa Cầu đạt tới mấy trăm trượng, nhưng hiện tại cũng chỉ bằng một gian nhà nhỏ.

Bọn hắn có thể rõ ràng nhìn thấy Càn Khôn Định Thiên Đỉnh lơ lửng bên trong Thiên Hỏa, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

- Nên chết đi.

Một người trong đó mở miệng, đến Thiên Hỏa Chiến Thần cảnh bọn hắn cũng không dám ngạnh bính, một Chiến Thánh cảnh làm sao có thể sống sót?

- Đừng quên, hắn nắm giữ Vô Tận Chi Hỏa, bản thân Vô Tận Chi Hỏa đã là Thiên Hỏa.

Âm thanh Chiến Lão Bát lạnh lùng nói, hắn không cho rằng Tu La Điện Điện Chủ dễ dàng chết như vậy.

Nghe nói như thế, tất cả mọi người trở lên ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm Hỏa Cầu.

Chậm rãi, Thiên Hỏa bên trong Hỏa Cầu bắt đầu nhanh chóng giảm bớt, liền tựa như hỏa diễm chậm rãi dập tắt, theo hỏa diễm biến mất, bốn phía không gian cũng biến thành Hắc Ám.

Bất quá đối với Chiến Thần cảnh mà nói, nơi này vẫn sáng như ban ngày, cũng không có cái gì khác biệt.

Phốc phốc!

Hỏa Cầu đột nhiên xuất hiện từng đạo liệt phùng, Tinh Đấu Luyện Không Trận rốt cục bị phá vỡ, đồng thời, một sợi Thiên Hỏa cuối cùng cũng tiêu tán trên không trung, chỉ có tiểu đỉnh óng ánh trong suốt còn lơ lửng giữa không trung.

Sáu người Chiến Lão Bát đứng sừng sững trên hư không nhìn chằm chặp Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, nhưng nơi đó căn bản không có bất cứ động tĩnh gì.

- Lão Lục, ngươi đi xem thử, bảo những người khác khóa hư không lại.

Chiến Lão Bát lạnh lùng nói:

- Mặt khác, cẩn thận đề phòng!

- Vâng, Đội Trưởng.

Đám người gật đầu, Chiến Lão Bát nói năm người thi triển thủ đoạn phong cấm không gian bốn phía.

Sau đó nam tử mặc kim sắc chiến giáp chậm rãi hướng về Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, tốc độ của hắn rất chậm, cũng không có buông lỏng cảnh giác, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì người hắn muốn ứng phó là Điện Chủ Tu La Điện.

Những người khác cũng nín thở ngưng thần chờ đợi, lẳng lặng thủ hộ tại bốn phía Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, sợ Tiêu Phàm chạy trốn.

Kim sắc chiến giáp nam tử đi đến trước mặt Càn Khôn Định Thiên Đỉnh lấy ra một chuôi bảo kiếm hướng lấy cái nắp, tốc độ của hắn rất nhanh.

- Hô xùy ~

Cái nắp vừa mở ra, đột nhiên một mảnh bạch sắc hỏa diễm từ bên trong Càn Khôn Định Thiên Đỉnh bốc lên, hướng về bốn phía mãnh liệt tràn ra, tốc độ nhanh vô cùng.

- Thiên Hỏa!

Kim sắc chiến giáp nam tử kinh hô một tiếng, trước tiên muốn chạy trốn, nhưng mà hắn cách Càn Khôn Định Thiên Đỉnh quá gần, Thiên Hỏa tới cũng thập phần ngoài dự liệu, trong nháy mắt đã bao phủ trên người hắn.

Kim sắc chiến giáp trên người hắn trong nháy mắt bốc cháy lên, ngay sau đó truyền đến từng tiếng tiếng kêu thảm thiết, Thiên Hỏa khủng bố biết bao, đây chính là liền Chiến Thần đều có thể giết chết.

Tốc độ phản ứng năm người khác rất nhanh, trong nháy mắt liền rời khỏi phạm vi Thiên Hỏa, Thiên Hỏa đến nhanh, đi cũng nhanh.

Bất quá, kim sắc chiến giáp nam tử lại chẳng tốt đẹp gì, Thiên Hỏa vẫn đốt cháy hắn, vô luận như thế nào đều không dập tắt được.

Cũng đúng lúc này, Càn Khôn Định Thiên Đỉnh biến mất, một đạo thân ảnh từ bên trong Thiên Hỏa hiển lộ, trên mặt hiện lên một vòng tà tà, quanh thân càng hiện lên hỏa diễm xích hồng sắc nhàn nhạt.

- Chiến Thần Điện thật đúng là để mắt ta, vậy mà để sáu Chiến Thần cảnh tới đối phó ta, tư vị Thiên Hỏa dễ chịu chứ?

Thanh âm băng lãnh từ bên trong Thiên Hỏa truyền đến, trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai?

- Tiếp tục phong kín hư không, đừng để hắn trốn vào Không Gian Bí Cảnh! Lão Ngũ, ngươi đi làm thịt hắn!

Chiến Lão Bát hét lớn một tiếng, cũng không lo kim sắc chiến giáp nam tử chết sống, nhiệm vụ hàng đầu của bọn hắn là giết chết Tiêu Phàm.

Trong đó một thanh bào lão giả lách mình hướng về Tiêu Phàm đánh tới, bốn Chiến Thần cảnh vây nhốt hư không, xem ra Tiêu Phàm cũng không có khả năng phá vỡ hư không để chạy.

- Tạm biệt!

Trên mặt Tiêu Phàm lóe qua vẻ khinh thường, đột nhiên xích hồng sắc hỏa diễm quanh thân bắt đầu nhanh chóng chuyển động, giống như một Phong Hỏa Luân điên cuồng xoay tròn.

Phốc một tiếng, hư không bỗng nhiên bị xé rách, Tiêu Phàm hóa thành một vệt sáng hướng về khe không gian phóng đi.

- Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa!

Đám người nhìn một cái liền nhận ra hỏa diễm quanh thân Tiêu Phàm, sắc mặt đều khó coi.

Lấy thực lực bọn hắn phong cấm hư không, trong thời gian ngắn tính cả Chiến Thần cảnh đều chưa chắc có thể tuỳ tiện đào thoát, nhưng Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa thì khác, đây chính là Thần Binh liền Hư Vô Phong Bạo đều có thể xé nát vượt qua không gian, há lại sẽ sợ bọn hắn phong tỏa?

- Chết!

Thanh bào lão giả quát một tiếng như sấm, tốc độ bỗng tăng tốc, hướng về Tiêu Phàm trong hư không đánh ra một chưởng, Chiến Lão Bát bọn hắn thấy thế cũng không chút do dự cùng đi theo.

Mặc dù xé mở hư không nhưng tốc độ Tiêu Phàm hiện tại không nhanh bao nhiêu, bọn hắn còn có cơ hội chém giết Tiêu Phàm, nếu để cho hắn khống chế Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa toàn lực vượt qua, coi như Chiến Thần cảnh cũng không có khả năng đuổi kịp hắn.

- Đến rất tốt.

Tiêu Phàm quay đầu nhìn Hư Không Liệt Phùng, khóe miệng hơi hơi giương lên, tựa như âm mưu đạt được.

Chỉ thấy hắn đột nhiên lấy ra Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, xốc cái nắp lên, bạch sắc hỏa diễm từ bên trong Càn Khôn Định Thiên Đỉnh đổ xuống, trong nháy mắt ngăn chặn Hư Không Liệt Phùng.

Lúc này, thanh bào lão giả vừa lúc xông tới, nhìn thấy bạch sắc hỏa diễm đầy trời liền hít một hơi lạnh, nhưng mà tốc độ của hắn quá nhanh, căn bản không thể trong nháy mắt ngừng lại.

Mà hậu quả không thể ngừng lại chính là xông vào bên trong bạch sắc hỏa diễm, nếu như chỉ là hỏa diễm phổ thông thì không nói gì, bọn hắn không sợ hãi, nhưng mấu chốt là đây chính là Thiên Hỏa.

Vừa nãy kim sắc chiến giáp nam tử bị Thiên Hỏa thiêu đến kêu thảm.

Đám người Chiến Lão Bát tới sau, lúc thấy Thiên Hỏa trong nháy mắt liền dừng lại, bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh bào lão giả xông vào bên trong Thiên Hỏa.

- A ~

Lại một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, đám người Chiến Lão Bát hít một hơi lạnh, bọn hắn không cách nào tưởng tượng loại đau khổ bị Thiên Hỏa đốt luyện này.

- Hỗn trướng, ta muốn giết ngươi!

Chiến Lão Bát phẫn nộ gầm thét, hai mắt muốn nứt, bọn hắn đều trải qua vô số sinh tử ma luyện, nhưng bị một Chiến Thánh cảnh hậu kỳ đùa giỡn như thế còn là lần thứ nhất.

Đương nhiên, việc này cũng là do bọn hắn khinh thị thực lực Tiêu Phàm, nếu như bọn hắn cẩn thận một chút cũng sẽ không phát sinh việc này.

- Tới giết ta đi.

Tiêu Phàm lại là không có lập tức rời đi, ngược lại cười tủm tỉm nhìn mấy người Chiến Lão Bát.

- Lão Nhị, ngươi theo ta cứu Lão Ngũ cùng Lão Lục, Lão Tam Lão Tứ, các ngươi đi giết hắn.

Chiến Lão Bát phẫn nộ quát, dứt lời, hắn liền cùng một lão giả khác đi cứu thanh bào lão giả cùng kim sắc chiến giáp nam tử bị Thiên Hỏa đốt cháy.

Nhưng làm hắn thất vọng là hai người kia lại bất vi sở động, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có một chút kiêng kị nhìn Tiêu Phàm.

- Các ngươi còn lo lắng cái gì?

Chiến Lão Bát phẫn nộ nói.

- Đội Trưởng, chúng ta...

Hai Hắc Y Nhân thần sắc lấp loé không yên, quả thực là không dám đi qua.

- Hắn chỉ là Chiến Thánh cảnh mà thôi, các ngươi có gì phải sợ?

Chiến Lão Bát một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Chúng ta cũng không phải sợ hắn, mà là sợ Thiên Hỏa, ngươi ngay từ đầu để Lão Lục đi qua, hắn bị Thiên Hỏa đốt, về sau lại để cho Lão Ngũ đi qua, Lão Ngũ cũng bị Thiên Hỏa đốt.

Hiện tại để cho chúng ta đi qua, ai biết trên người gia hỏa kia còn có Thiên Hỏa hay không, hắn hiện tại không kiêng nể gì cả đứng ở đó, rõ ràng là có chỗ ỷ vào, chúng ta không muốn bị Thiên Hỏa đốt đâu.

Hai người áo đen trong thầm nghĩ lòng âm, bất quá lời này bọn họ là tuyệt đối không có khả năng nói ra.

- Các ngươi!

Nhìn thấy hai người vẫn bất động như cũ, Chiến Lão Bát thật giận, đường đường Chiến Thần cảnh vậy mà sợ hãi một Chiến Thánh cảnh, nếu nói ra ngoài, mặt bọn hắn còn để nơi nào?

- Kỳ thật bọn hắn không phải sợ ta, sợ là miệng quạ đen của ngươi, ngươi để ai lên thì

ngưdTJioiJṊời đó không may, chậc, không cùng các ngươi chơi nữa, lần tiếp theo nhìn thấy các ngươi, các ngươi cũng đều phải đem cổ rửa sạch sẽ.

Tiêu Phàm cười ha ha một tiếng nói.

Sau đó xích hồng sắc hỏa diễm quanh thân tăng vọt, hóa thành một khỏa Lưu Tinh bắn vào hư vô chỗ sâu, trong nháy mắt không thấy tăm hơi.