Vô Thượng Sát Thần

Chương 1398: Giáng Lâm Tây Vực



Đám Chiến Lão Bát trơ mắt nhìn Tiêu Phàm rời đi, mấy người vô cùng phẫn nộ, trong lòng kìm nén một cỗ lệ khí ngập trời, trước đó bọn hắn còn giễu cợt bọn Chiến Thiên Cửu, nhưng mà hiện tại bọn hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.

Tiêu Phàm không chết cũng liền thôi, còn kém chút bồi tính mạng mình, bọn hắn so với Chiến Thiên Cửu đều xui xẻo hơn rất nhiều.

Hồi lâu, bọn Chiến Lão Bát rốt cục dập tắt Thiên Hỏa trên người hai người kia, nếu như không phải Chiến Thần cảnh, hai người đoán chừng đã sớm bị thiêu chết.

- Đội Trưởng, lần này là ta chủ quan.

Kim sắc chiến giáp nam tử cúi đầu, chiến giáp hắn cũng đã bị cháy sạch, trên người nhiều chỗ cháy đen, tràn ngập mùi thịt khét.

- Nói những thứ này đều không có giá trị, hiện tại hắn đã trốn, chúng ta muốn giết chết hắn cũng rất khó, Chiến Hồn Đại Lục lớn như vậy, ai cũng không biết hắn sẽ từ nơi nào tiến vào, hiện tại chúng ta phải báo cáo cho Điện Chủ, tận lực giảm bớt trách nhiệm.

Chiến Lão Bát hít sâu một cái nói.

Kim sắc chiến giáp nam tử khinh thường Tiêu Phàm, hắn làm sao không phải khinh thường Tiêu Phàm đây?

- Đội Trưởng, việc này kỳ thật cùng không quan hệ gì tới chúng ta.

Thanh bào lão giả đột nhiên nói ra, hắn cũng bị đốt thành than cốc.

- Hả?

Ánh mắt mấy người đều rơi vào trên người thanh bào lão giả.

- Thứ nhất, Tinh Đấu Luyện Không Trận là phân thân Điện Chủ tự mình bố trí, người bình thường cho dù là Chiến Thần cảnh đều tiếp nhận không được Thiên Hỏa đốt cháy, nhưng Tu La Điện Chủ lại đào tẩu, điều này nói rõ Điện Chủ phân thân bố trí Trận Pháp vốn chính là sai lầm.

Thanh bào lão giả nói ra.

Ngừng lại, hắn lại nói:

- Thứ hai, Tinh Đấu Luyện Không Trận không đốt chết hắn cũng thôi, trên người hắn vẫn còn có Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa, các ngươi cũng đừng quên, Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa là của đội chín.

Điểm thứ nhất đám người ngược lại không quan tâm, dù sao bọn hắn không có khả năng đi trách cứ Điện Chủ Chiến Thần Điện, nhưng nghe được điểm thứ hai, trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên ý cười.

- Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa là Thần Binh Điện Chủ ban cho đội chín, Tu La Điện Chủ mượn nhờ nó chạy trốn, chúng ta truy không kịp cũng rất bình thường.

- Không sai, phương pháp này có thể, chí ít đội chín gánh chịu trách nhiệm nhiều hơn so với chúng ta.

- Vẫn là Lão Ngũ đầu linh hoạt, lần này chúng ta cũng có thể bàn giao.

Đám người ngươi một lời ta một câu, bọn hắn rất rõ ràng trách nhiệm để Tiêu Phàm thoát đi lớn bao nhiêu, cho nên nhất định phải trốn tránh trách nhiệm trên người, mà đội chín lại trở thành hình nhân thế mạng cho đội tám bọn họ.

- Đi, về Chiến Thần Điện.

Chiến Lão Bát cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu, hắn biết rõ sự tình cũng không có dễ dàng kết thúc như vậy.

...

Lại nói Tiêu Phàm khống chế Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa bắn vào Hư Không Liệt Phùng, tốc độ đáng sợ làm Tiêu Phàm đều hãi hùng khiếp vía, tốc độ này quá nhanh.

- Dừng!

Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, thân hình bỗng từ trong hư không hiển lộ ra, hắn rất sợ khống chế Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa tiến vào hư vô, kể từ đó, muốn trở lại Chiến Hồn Đại Lục liền phiền phức.

Dù sao, hắn không biết Chiến Hồn Đại Lục ở phương nào, bên trong hư không dễ dàng làm cho người ta mất phương hướng nhất.

- Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa mặc dù tốc độ nhanh, nhưng đối với Tu La Thần Lực tiêu hao quá lớn.

Tiêu Phàm bình tĩnh suy nghĩ một cái, lúc này mới đánh giá không gian tối tăm.

Một mảnh phía trước Tiêu Phàm có chút không biết làm sao, khi hắn quay đầu hướng về phía sau nhìn lại, lại nhìn thấy một khỏa Lam Sắc Tinh Thần to lớn hiện lên ở sâu trong bóng tối băng lãnh.

Bên cạnh Lam Sắc Tinh Thần còn có một khỏa thổ hoàng sắc Tinh Thần, so với Lam Sắc Tinh Thần nhỏ hơn rất nhiều, Tiêu Phàm biết rõ cả hai nhìn qua rất gần, nhưng trên thực tế cách nhau có chút xa xôi.

Mặt khác, bên cạnh hai khỏa Tinh Thần còn có một chút điểm sáng nhỏ bé, cơ hồ có thể không cần tính.

- Lam Sắc Tinh Thần hẳn là Chiến Hồn Đại Lục, mà thổ hoàng sắc Tinh Thần khả năng chính là Thần Chi Kiếp Địa, về phần những cái điểm sáng nhỏ bé vô cùng có khả năng chính là những Cổ Địa đó.

Tiêu Phàm nghĩ thầm, sau đó ở bên trong Tu La Truyền Thừa lấy xác minh.

Hắn cũng rốt cục minh bạch tại sao từ Chiến Hồn Đại Lục hoặc là Cổ Tộc Cổ Địa rời đi có thể tìm tới Thần Chi Kiếp Địa, cho dù là trong hư vô Hắc Ám, Chiến Hồn Đại Lục cùng Thần Chi Kiếp Địa cũng vô cùng dễ thấy.

Hít sâu một cái, Tiêu Phàm khôi phục Tu La Thần Lực, sau đó lần nữa thôi động Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa hướng về Lam Sắc Tinh Thần.

Mười mấy cái hô hấp sau, lúc Tiêu Phàm lần nữa xuất hiện đã là trên một tòa đỉnh núi, ngửi được cỗ khí tức quen thuộc, Tiêu Phàm rốt cục buông lỏng một hơi.

- Chiến Hồn Đại Lục, cuối cùng đã trở về.

Tiêu Phàm trầm ngâm một tiếng, trong bàn tay lần lượt từng bóng người xuất hiện, chính là Tiêu Linh Nhi, Sở Phiền, Thạch Thánh cùng Tiểu Kim, còn có Dịch Bằng và Sở Nguyệt.

- Ca, chúng ta trốn đi rồi? Nơi này là chỗ nào?

Tiêu Linh Nhi hiếu kỳ đánh giá bốn phía.

- Ta cũng không biết, tìm người hỏi một chút.

Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói, trong lòng lại bổ sung một câu:

- Mặc dù trốn khỏi Chiến Thần Điện truy sát, nhưng cũng không có được tin tức Lưu Ly Thánh Đảo, đã qua hơn ba tháng, nhiều thêm một ngày Tiểu Ma Nữ sẽ thêm một phần nguy hiểm.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm không chút do dự đạp không mà lên, hướng về nơi xa bay đi, vị trí bọn hắn là một chỗ sơn mạch to lớn, thời gian nửa chén trà nhỏ, bọn hắn không có gặp một người.

Hồn Thú ngược lại là thấy không ít, thậm chí còn có Cửu Giai Hồn Thú, bất quá Tiêu Phàm căn bản lười phản ứng, hiện tại với hắn mà nói, thời gian là cấp bách nhất.

Thời gian một nén nhang sau, Tiêu Phàm rốt cục ngừng thân hình, Tiêu Linh Nhi bọn hắn không biết vì sao nhìn Tiêu Phàm.

Lúc này, bọn hắn rốt cục minh bạch phát sinh chuyện gì, phía dưới truyền đến một trận tiếng đánh nhau, dị thường kịch liệt, năng lượng ba động đáng sợ quét sạch tứ phương.

- Hô!

Một đạo xung thiên kiếm mang xông thẳng cửu tiêu, sáng chói đến cực điểm, đâm vào người không mở ra được hai mắt.

Tiêu Phàm bọn hắn đứng sừng sững trong mây, quan sát phía dưới, tất cả nơi đó đều in vào bên trong đôi mắt đám Tiêu Phàm.

Một chỗ bên trong sơn cốc, mấy chục đạo thân ảnh đang cùng một đầu Long Hình Hồn Thú giao chiến, nhìn Long Hình Hồn Thú một cái Tiêu Phàm liền nhận ra danh tự nó: Huyền Tinh Hàn Giao.

Huyền Tinh Hàn Giao ẩn chứa Cửu Giai Huyết Mạch, trên thực tế thực lực đầu Huyền Tinh Hàn Giao này cũng đạt tới Cửu Giai trung kỳ, trong phạm vi xung quanh ngàn trượng tất cả đều băng phong, hàn khí bức người.

Trong sơn cốc mặc dù có 30~40 người, nhưng chân chính dám tới gần Huyền Tinh Hàn Giao chiến đấu chỉ có bốn người, trong đó có ba Chiến Thánh trung kỳ, một Chiến Thánh sơ kỳ.

Mặc dù thực lực tu sĩ nhân loại chiếm thượng phong, nhưng lực phòng ngự Huyền Tinh Hàn Giao cực kỳ kinh người, dù là tu sĩ cùng giai Chiến Thánh cảnh trung kỳ cũng rất khó phá vỡ hàn băng lân giáp.

- Ta đại khái biết nơi này là nơi nào rồi, cũng chỉ có Tây Vực mới có Hồn Thú cường đại như thế.

Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói.

- Ca, Huyền Tinh Hàn Giao thực lực không tệ, xem như tọa kỵ cũng không tệ, nếu không ta đoạt nó tới.

Tiêu Linh Nhi đột nhiên mở miệng nói, nàng đang tìm chút niềm vui chơi đùa.

- Chờ một lát.

Tiêu Phàm đưa tay ngăn lại Tiêu Linh Nhi, ánh mắt hắn căn bản không nhìn Huyền Tinh Hàn Giao, mà là rơi vào trên người tu sĩ Chiến Thánh cảnh sơ kỳ duy nhất trong bốn người cùng Huyền Tinh Hàn Giao chiến đấu.

Đó là một bạch y thanh niên, mái tóc đen dài trong gió bay lên, trường kiếm trong tay múa nhẹ, động tác thập phần phiêu dật, mỗi một kiếm mặc dù nói không lên kỳ diệu tới đỉnh cao, nhưng lại trực chỉ chỗ trí mạng Huyền Tinh Hàn Giao.

- Rống!

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, con mắt màu vàng óng cũng rơi vào trên người bạch y thanh niên.

- Tiểu Kim, ngươi biết người kia?

Tiêu Linh Nhi khôn khéo, liếc mắt liền nhìn ra Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim cổ quái, theo ánh mắt hai người nhìn lại, ánh mắt cũng rơi vào trên người bạch y thanh niên.

- Biết.

Tiêu Phàm gật đầu nói.

- Chúng ta đi giúp bọn hắn giết Huyền Tinh Hàn Giao?

Tiêu Linh Nhi lách mình chuẩn bị xông lên, bất quá vẫn bị Tiêu Phàm giữ lại.

- Chờ một chút.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, hắn ngược lại là rất muốn nhìn bạch y thanh niên bây giờ đến cùng trưởng thành đến cấp độ gì.