Lời nói của Tiêu Phàm vang vọng rất lâu trong không trung, giọng nói không lớn, lại giống như tiếng sấm vang vọng bên tai Mộ Dung Minh Nguyệt, nghe cực kì chói tai.
Mộ Dung Minh Nguyệt hắn đường đường là thiên tài cấp độ yêu nghiệt, sao có thể bị dẫm dưới chân chứ?
Đáng tiếc, cái gì mà thiên tài yêu nghiệt, trước mặt người có thực lực cũng chỉ yếu ớt như vậy thôi, căn bản không cứu được mạng hắn.
Tu sĩ bốn phía câm như hến, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi, bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Thiếu Chủ của mình, vậy mà cũng có một ngày bị người khác chà đạp.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Tiêu Phàm đều thay đổi, trở nên cực kỳ e ngại, trong lòng âm thầm thề, về sau nhìn thấy khuôn mặt này, nhất định không thể tìm hắn gây sự.
Không thể không nói, người chính là như vậy, ngay từ đầu tự cho là đúng, cao cao tại thượng, nhưng lúc ngạo khí của mình bị người khác dẫm nát, muốn cầu xin tha thứ cũng đã không kịp.
Mộ Dung Minh Nguyệt ác độc nhìn Tiêu Phàm, hắn hận không thể đem Tiêu Phàm thiên đao vạn quả, chém thành muôn mảnh, đáng tiếc, một cước của Tiêu Phàm khiến hắn căn bản không thể động đậy.
- Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi phục chưa?
Giọng nói củaTiêu Phàm lại vang lên lần nữa, dưới chân dùng sức, mấy cái xương sườn vỡ nát, đau đến mức mặt Mộ Dung Minh Nguyệt nhăn nhúm.
Mộ Dung Minh Nguyệt dùng hết sức nghiến răng nghiến lợi, đau đến mức mặt có chút vặn vẹo, nhưng đến hừ cũng không hừ một tiếng, đây là một chút tôn nghiêm cuối cùng của hắn, dù là chết, cũng không thể kêu đau một tiếng.
- Mặc dù ngươi rất ngu, nhưng vẫn còn có chút cốt khí, đáng tiếc, ta hôm nay không phải đến giết người, mà là đến đòi nợ, bằng không thì ta thực sự muốn thử xem xương cốt của ngươi cứng đến mức nào.
Lời này của Tiêu Phàm là cười nói ra, nhìn thấy tiếu dung trên mặt Tiêu Phàm, Mộ Dung Minh Nguyệt không khỏi lạnh run, hắn từng cho rằng bản thân rất yêu tà, nhưng Tiêu Phàm còn tà dị hơn cả hắn, đó nhất định chính là tiếu dung của ma quỷ.
Nói xong, Tiêu Phàm nhấc chân phải lên, lúc này, nơi xa truyền đến một giọng nói băng lãnh:
- Các hạ tự tiện xông vào Mộ Dung gia tộc của ta, cũng hơi bị ngông cuồng quá mức rồi đó.
Nhìn về hướng tiếng nói phát ra, mấy thân ảnh từ đằng xa bay tới, cầm đầu là một người mặc tử sắc nho bào nam tử trung niên, đại khái khoảng 50 tuổi.
Mày như kiếm, mặt như trăng, lưng hùm vai gấu, tư thế hiên ngang, trên người tản ra một sức mạnh như có như không.
Cảm nhận được sức mạnh này, Tiêu Phàm mị mị hai mắt, đáy mắt lóe qua một vòng tinh quang.
Áo bào tím nam tử trung niên lách mình dừng lại ở chỗ cách Tiêu Phàm ba trượng, con ngươi băng lãnh đột nhiên nhìn thấy Mộ Dung Minh Nguyệt trên mặt đấy, bỗng nhiên sát khí nặng nề nhìn Tiêu Phàm nói:
- Ngươi chính là Tiêu Phàm? Dám can đảm tổn thương con ta, Bản Gia Chủ muốn mạng ngươi!
Áo bào tím nam tử trung niên không phải người khác, chính là phụ thân Mộ Dung Minh Nguyệt Mộ Dung Gia Chủ Mộ Dung Tinh Thành, nhìn thấy Mộ Dung Minh Nguyệt chỉ có thở ra không có hít vào, Mộ Dung Tinh Thành tức điên.
Nơi này chính là Mộ Dung Phủ Đệ của hắn, một người từ bên ngoài tới cũng dám trắng trợn đả thương nhi tử hắn, đây quả thực là khiêu khích uy nghiêm của Mộ Dung Cổ Tộc.
Quát chói tai một tiếng, Mộ Dung Tinh Thành liền lách mình đánh về phía Tiêu Phàm, đưa tay chính là một bàn tay, không khí vỡ vụn, một sức mạnh chấn động nhân tâm khiến tu sĩ ở đây đều nhiệt huyết sôi trào.
Mặc dù công kích này không phải nhằm vào bọn họ, nhưng tu sĩ bốn phía cũng chẳng tốt đẹp gì, nhất là Diệp Trường Sinh cùng Mộ Dung Tuyết, căn bản không ngăn được cỗ uy áp kia, lui về đằng sau.
- Ngươi tiến thêm một bước nữa, có tin ta làm thịt hắn hay không?
Tiêu Phàm trợn mắt đạp một cái, chân trái vốn đã nhấc lên lại đạp thật mạnh xuống, Mộ Dung Minh Nguyệt lại phun ra mấy ngụm máu tươi, nhưng mà hắn vẫn nhịn không kêu lên.
Tiêu Phàm thần sắc đạm mạc, lại một cước giẫm xuống, Mộ Dung Minh Nguyệt, thực sự coi bản thân là sắt thép à, lại giẫm mấy cước, đoán chừng Hồn Hải đều bị giẫm nát.
- Ngươi!
Mộ Dung Tinh Thành nào nghĩ tới Tiêu Phàm lại dám gan to bằng trời như vậy, dám ngay trước mặt ông chà đạp nhi tử ông.
- Là ngươi bảo ta thử.
Tiêu Phàm nhún nhún vai, dáng vẻ như kiểu chuyện không liên quan đến ta, sau đó cười nhìn Mộ Dung Minh Nguyệt nói:
- Hắn có phải cha ruột của ngươi không, vậy mà để cho ta đánh ngươi.
Mộ Dung Minh Nguyệt tức giận liên tục ho ra máu, giống như hoàn toàn ngăn không được vậy.
- Người trẻ tuổi, ngươi muốn gì?
Mộ Dung Tinh Thành cưỡng ép ngăn chặn lửa giận trong lòng, hắn biết Tiêu Phàm dám đến nơi này hoành hành bá đạo, nhất định phải có chỗ dựa vào.
Ngoài ra, hắn cũng biết thân phận của Tiêu Phàm chính là Tu La Điện Chủ, với sự hiểu biết của hắn với Tu La Điện Chủ, đám bọn họ đều là người không sợ trời không sợ đất.
Nếu thực sự bức bách hắn, đến lúc đó người không may là Mộ Dung Minh Nguyệt.
- Như vậy mới đúng chứ, có việc gì không thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện chứ.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra răng trắng như tuyết.
Mở bàn tay ra, lòng bàn tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một trang giấy, cùng một khỏa Ký Ức Thủy Tinh, Tiêu Phàm tiếp tục nói:
- Kỳ thật cũng không phải việc khác, chính là dòng chính đệ tử Mộ Dung Lãng Trần của các ngươi, thiếu nợ ta 100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, đã thiếu mấy năm, ta nghĩ cũng nên trả lại cho ta đi.
- 10 tỷ... Cực Phẩm Hồn Thạch?
Tu sĩ bốn phía nghe vậy, không khỏi hít một hơi lạnh.
10 tỷ Cực Phẩm Hồn Thạch, không phải là Thượng Phẩm Hồn Thạch cùng Trung Phẩm Hồn Thạch, dù là Cửu Tiêu Cung, đoán chừng cũng phải gom góp một khoảng thời gian mới có được.
- Ngươi đang nói đùa?
Mộ Dung Tinh Thành khịt mũi coi thường, 10 tỷ Cực Phẩm Hồn Thạch, đừng nói Mộ Dung Lãng Trần thiếu, cho dù là Mộ Dung Minh Nguyệt thiếu, hắn cũng sẽ không bỏ ra, đây chính là liên quan đến căn bản của Mộ Dung gia tộc.
Huống chi, Mộ Dung Lãng Trần đã chết, hơn nữa còn bị Tiêu Phàm giết chết.
- Ta quả thật không phải đang nói đùa, giấy trắng mực đen không phải là giả.
Tiêu Phàm cực kì chắc chắn nói ra.
Sau đó lấy ra giấy nợ kia, lại dùng Hồn Lực thúc giục Ký Ức Thủy Tinh trong tay, trong không trung lập tức hiện ra một bức tranh.
Hình ảnh bên trong không phải người khác, chính là Mộ Dung Lãng Trần thề với trời, thiếu Tiêu Phàm 10 tỷ Cực Phẩm Hồn Thạch, còn thề son sắt nói, dù là hắn chết, Mộ Dung gia tộc cũng sẽ trả.
Nghe được giọng nói của Mộ Dung Lãng Trần, mặt tu sĩ Mộ Dung gia tộc đều đen, cái tên tiểu tử này đúng là tên điên, chết rồi còn muốn đào hố chôn toàn gia tộc.
- Tiêu Phàm, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, ngươi giết Mộ Dung Lãng Trần tạm thời không nói, cho dù là hắn không chết, ngươi cũng đừng mơ lấy được 10 tỷ Cực Phẩm Hồn Thạch!
Mộ Dung Minh Nguyệt cắn răng lại nhìn Tiêu Phàm, gần như dùng hết toàn lực thét ra.
- Có đúng không?
Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, một cước lại giẫm xuống, l-ng ngực Mộ Dung Minh Nguyệt gần như hoàn toàn sụp đổ.
- Là Mộ Dung Lãng Trần thiếu ngươi, có bản lĩnh ngươi đi tìm Mộ Dung Lãng Trần đòi.
Mộ Dung Minh Nguyệt khuôn mặt vặn vẹo, giọng nói càng ngày càng nhỏ, thiếu chút nữa thì hôn mê.
Tiêu Phàm không để ý tới hắn, thêm mấy cước nữa, đoán chừng Mộ Dung Minh Nguyệt thật sự là đi tong, đây không phải là điều Tiêu Phàm muốn thấy, hắn ngước mắt nhìn Mộ Dung Tinh Thành nói:
- Mộ Dung Gia Chủ, Mộ Dung gia tộc sẽ không không giữ lời hứa sao?
Mộ Dung Tinh Thành nghiến răng nghiến lợi, trên trán nổi gân xanh, hắn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến Mộ Dung Minh Nguyệt dưới chân Tiêu Phàm, hắn lại không dám.
Thế nhưng nếu như đáp ứng, 10 tỷ Cực Phẩm Hồn Thạch, cho dù là hắn trong thời gian ngắn cũng không bỏ ra được.
- Mộ Dung Gia Chủ, ngươi có phải là cha ruột của hắn hay không? Có chút việc đó cũng do dự, chẳng giống tác phong của Gia Chủ Cổ Tộc chút nào.
Tiêu Phàm nhe răng cười nói, hắn lại nhấc chân phải lên, chuẩn bị một cước giẫm xuống.