Vô Thượng Sát Thần

Chương 433: Thủ Đoạn



Đám người nhao nhao tránh ra một con đường, chỉ thấy một nam tử cao gầy vịn một đại hán khôi ngô chậm rãi đi tới. Đại hán khôi ngô máu me khắp người, sắc mặt xanh mét, cơ hồ chỉ còn lại một hơi thở.

- Cuối cùng cũng có bệnh nhân.

Trên mặt Tần Mộng Như Điệp lóe qua một tia kinh hỉ.

Thần Châm Các vừa mới khai trương, nếu như có thể ngay trước mặt nhiều người như vậy chữa cho một người bệnh tình nguy kịch, tuyệt đối là chiêu bài tốt nhất.

Mấy người Tần Mặc, Lê Ngự sâu trong đáy mắt cũng lóe qua một nét cười, rốt cục lại có thể thỉnh giáo y thuật siêu phàm của Tiêu Phàm.

Nhưng mà, Tiêu Phàm lại mị mị hai mắt, trong lòng vô cùng lạnh lùng.

- Thần Châm Các là tiệm thuốc phải không, xin đại sư ra tay cứu đại ca ta.

Nam tử cao gầy kéo đại hán khôi ngô đang bất động, phù phù một tiếng, trực tiếp nửa quỳ cách Tiêu Phàm không xa.

Tần Mặc nghe vậy, không chút do dự tiến lên một bước, muốn đi cứu chữa cho đại hán khôi ngô kia.

Có điều lại bị Tiêu Phàm đưa tay ngăn lại, Tần Mặc không biết vì sao, nhưng mà Tiêu Phàm lại nhàn nhạt lắc đầu.

- Thế nào, Thần Châm Các ngươi không phải cứu người à? Bây giờ lại tránh xa người ta ngàn dặm?

Nam tử cao gầy còn chưa mở miệng, Lam Lạc lại cười lạnh, trong lời nói đều là vẻ châm chọc.

- Đại sư, chỉ cần ngươi có thể chữa tốt cho huynh trưởng ta, bao nhiêu Hồn Thạch ta đều nguyện ý đưa.

Nam tử cao gầy quỳ lê về hướng Tiêu Phàm.

- Thực sự là bao nhiêu Hồn Thạch đều nguyện ý đưa?

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói:

- 500 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, ta liền ra tay cứu Đại Ca ngươi!

- 500 vạn?

Nam tử cao gầy kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.

500 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch xem bệnh, ngươi sao không đi ăn cướp cho rồi.

Lam Lạc phẫn nộ nói, vừa rồi bị Tiêu Phàm chơi một vố, trong lòng hắn càng thêm ghi hận Tiêu Phàm.

Mấy người Tần Mộng Như cũng không hiểu nhìn về phía Tiêu Phàm, xem bệnh cho một người bệnh mà thôi, không cần thiết tiêu 500 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch chứ, đây không phải tự tay phá đi chiêu bài của bản thân sao?

- Cướp? Cướp mà nhanh được như vậy sao?

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, hắn mở Thần Châm Các vốn không phải vì kiếm tiền, mà là dùng để nâng cao tài nghệ y thuật bản thân.

Lời Tiêu Phàm nói, khiến đám người ngậm miệng không nói gì.

- Ngươi căn bản không chữa được cho hắn, cần gì phải cố ý nâng giá cả lên?

Lam Lạc nghiến răng nghiến lợi, có điều ngoài mặt làm bộ như vô cùng bình tĩnh:

- Ngươi nếu có thể chữa được bệnh cho hắn, 500 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, ta trả cho hắn.

- Bất luận là trị được hay không, ta đều cần 500 vạn, 500 vạn chỉ là tiền ta xem bệnh, không bao gồm trị liệu. Ngươi nguyện ý trả cho hắn, ta không ngại, có điều không phải chỉ 500 vạn, mà là 1000 vạn.

Tiêu Phàm không tức giận, thản nhiên nói.

- Khốn kiếp!

Lam Lạc hận không thể một tay bóp chết Tiêu Phàm, hít sâu một hơi lấy ra một Hồn Thạch Tạp nói:

- Trong thẻ này có 1000 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, ngươi nếu không trị được bệnh của hắn, Thần Châm Các này cũng không cần tồn tại nữa!

Vừa dứt lời, Lam Lạc tiện tay hất lên, Hồn Thạch Tạp bay về hướng Tiêu Phàm. Tiêu Phàm hai tay kẹp lấy, thản nhiên nói:

- Con người ta không thích Hồn Thạch Tạp gì gì, muốn xem bệnh, đưa ra đây 1000 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.

Tiêu Phàm nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp ném Hồn Thạch Tạp trở về, ngươi có thể làm khó dễ ta, ta tất nhiên cũng có thể làm khó dễ ngươi.

- Tiêu Phàm, ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu, thân làm Luyện Dược Sư không có chút tâm y đức nào, ngươi không xứng là Luyện Dược Sư.

Lam Lạc phẫn nộ nói, hắn nào nghĩ đến Tiêu Phàm khó chơi như vậy.

- Aizz, Tiêu Phàm này sẽ không đi gạt người chứ, trình độ xem bệnh của hắn không cao, không dám trị cho người bệnh nhân kia, cố ý làm khó dễ người khác.

- Ta cũng thấy, gia chủ Lam gia tới đây, nhất định là muốn vạch trần bô mặt âm hiểm của Tiêu Phàm, trong chuyện này, ta ủng hộ Lam gia.

- Không có bản lĩnh thì đừng ở nơi này mất mặt xấu hổ, còn muốn mở tiệm thuốc, thực coi là mình là con riêng một vị Đại Sư nào đó trong Luyện Dược Sư Công Hội sao.

Đám người phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, phần lớn mọi người đều lựa chọn đứng về phía Lam Lạc.

Đám người Tần Mặc vô cùng nóng nảy, Tiêu Phàm không giống như là loại người này, vì sao hôm nay biểu hiện hà khắc như vậy, khiến cho người ta chán ghét chứ?

Nếu như không phải bọn hắn tin tưởng Tiêu Phàm sẽ không vô sỉ như thế, có lẽ đã sớm bắt đầu mâu thuẫn với Tiêu Phàm.

- Đại Sư, van xin ngươi, mau cứu đại ca ta. 500 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch hiện tại ta không có, nhưng chỉ cần ngài chữa khỏi cho đại ca ta, dù là làm trâu làm ngựa ta cũng sẽ báo đáp ân tình của ngài.

Nam tử cao gầy nước mắt nước mủi nói, hai mắt đỏ bừng vô cùng.

- Ta không muốn ngươi làm trâu làm ngựa, cũng không cần ngươi báo đáp ân tình, ta chỉ cần 500 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, những người khác muốn trả cho ngươi thì cần 1000 vạn, không có thì không bàn nữa.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, không mảy may thuơng hại, là có một loại hờ hững.

- 1000 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch đúng không, ta trả cho hắn.

Đúng lúc này, một thanh âm bá đạo vang lên, chỉ thấy mấy bóng người từ trong đám người đi ra, cầm đầu là một nam tử trung niên mặc chiến bào màu vàng óng.

Nam tử trung niên lưng hùm vai gấu, thần sắc uy nghiêm, long hành hổ bộ bên trong tản ra một cỗ uy nghiêm của người bề trên.

- Úy gia Gia Chủ, Úy Nguyệt Sinh!

Y Vân sầm mặt lại, một Lam Lạc đến cũng liền thôi, thậm chí ngay cả Úy gia Gia Chủ cũng đến.

Úy gia tại Ly Hỏa Đế Đô mặc dù không đặc biệt nổi danh, nhưng gia tộc này lại không cho phép ngoại nhân khinh thường bởi có không ít Chiến Hoàng cùng Chiến Vương cường giả.

Hơn nữa, Úy gia phụ thuộc vào Đế Tộc Nam Cung gia tộc, rất được Nam Cung gia tộc tín nhiệm. Bởi vậy, Úy gia gia chủ Úy Nguyệt Sinh cũng đảm nhiệm Đại Thống Lĩnh Ngự Lâm Quân, thực lực hắn càng khỏi phải bàn, chính là Chiến Hoàng đỉnh phong.

Nhìn Úy Nguyệt Sinh, lông mày Tiêu Phàm nhíu chặt, khí tức trên người người này phát ra khiến hắn có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, trong lòng sinh ra một cỗ áp lực thật lớn.

- Lam Lạc bái kiến Úy Thống Lĩnh.

Lam Lạc nhìn thấy Úy Nguyệt Sinh, vội vàng hơi thi lễ.

Chức quan hai người mặc dù kém không bao nhiêu, nhưng địa vị tại Ly Hỏa Đế Đô, Lam gia không thể so sánh với Úy gia.

Úy Nguyệt Sinh nhàn nhạt gật đầu, phất tay, vô số Hồn Thạch rực rỡ rơi trên mặt đất, một số người dùng Hồn Lực quét mắt một vòng, một đống Hồn Thạch đó không chỉ có 1000 vạn.

- Hiện tại ngươi có thể bắt đầu chữa trị được rồi

Úy Nguyệt Sinh thản nhiên nói, ngữ khí không cho phép phủ định.

Tựa như chỉ cần Tiêu Phàm cự tuyệt, hắn sẽ lập tức giết Tiêu Phàm.

- Vậy thì cám ơn ý tốt của Úy Thống Lĩnh.

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói, liếc Phong Lang một cái, Phong Lang đi đễn chỗ đống Hồn Thạch.

- Đợi đã.

Úy Nguyệt Sinh lông mày lạnh lẽo, song mi như là hai thanh đao sắc bén, lộ ra một cỗ lăng lệ:

- Hồn Thạch của Úy Nguyệt Sinh ta không phải dễ lấy như vậy, ngươi chữa bệnh cho hắn trước, những Hồn Thạch này sẽ thuộc về ngươi.

Phong Lang cau mày một cái, quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm. Tiêu Phàm không vội cũng không hoảng hốt, nói:

- Có vẻ như Úy Thống Lĩnh còn chưa hiểu rõ ý tứ của Tiêu mỗ, bệnh này bất luận ta trị được hay không, đều cần 1000 vạn, nếu ngươi thấy không chấp nhận nổi thì mang theo đống Hồn Thạch này xéo đi.

Nghe thấy lời Tiêu Phàm, con ngươi đám người co rụt lại, tiểu tử này thật lớn mật, Úy Nguyệt Sinh là Chiến Hoàng đỉnh phong đấy, vậy mà ngươi dám bảo hắn xéo đi?

Ngươi thật sự cho rằng ngươi là ai, là con riêng của Đế Chủ sao?

Dù đến các Đế Tử cũng không dám nói chuyện với Úy Nguyệt Sinh như vậy, huống chi là con riêng.

- Tiểu tử, ngươi cho rằng lão phu tốt tính hay sao?

Tiêu Phàm là người đầu tiên dám nói chuyện với hắn như vậy, điều này làm sao khiến Úy Nguyệt Sinh không tức giận.

- Ta không biết tính tình ngươi như thế nào, có điều tính tình ta là như vậy.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng:

- Đừng tưởng rằng tùy tiện lừa đưa đến đây một người là lừa gạt được ta. Người này rõ ràng không có vấn đề gì, các ngươi lại nói hắn có bệnh, ta thấy các ngươi mới là có bệnh! Vì để ứng phó ta, các ngươi cũng thật nhiều thủ đoạn.

- Cái gì, không có bệnh?

Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, sau đó con ngươi nhao nhao nhìn về nam tử khôi ngô kia.

MinhLâm - Lục Đạo -