Vô số ánh mắt tụ tập tại trên người nam tử khôi ngô. Nam tử khôi ngô trên trán chảy ra từng tia mồ hôi, nam tử cao gầy ở một bên, trong mắt cũng có một vòng lo lắng.
Một màn này người khác nhìn không thấy, nhưng Tiêu Phàm lại thấy hết sức rõ ràng, trong lòng càng thêm xác định thân phận hai người này.
Hai người là do có người tìm đến, chính như Tiêu Phàm nói, có ít người vì muốn ứng phó hắn nên thủ đoạn nào cũng dùng.
- Ha ha, ngươi nói hắn không có bệnh? Ta thấy Thần Châm Các ngươi cũng không cần phải mở nữa, giữ lại cũng hại người hại mình, phá cho ta!
Ánh mắt Úy Nguyệt Sinh lạnh lẽo, tùy tiện cười to nói.
- Đúng.
Úy Nguyệt Sinh phía sau mấy người nghe vậy, lập tức đằng đằng sát khí hướng về Thần Châm Các phóng đi.
- Ta xem ai dám!
Tiêu Phàm quát như sấm một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người kia, lách mình ngăn ở cửa ra vào.
Tần Mặc, Y Vân cùng Hướng Vinh cũng không chút do dự đứng song song cùng Tiêu Phàm. Sư đồ Lê Ngự cùng Lý Đạo Hiên hai người do dự một chút, cũng đi đến bên cạnh Tiêu Phàm.
- Chiến Vương cảnh nho nhỏ tự cho là vô địch thiên hạ?
Úy Nguyệt Sinh nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế đáng sợ hiện ra. Mấy người Tiêu Phàm lập tức bị một cỗ đại lực chấn động đến huyết dịch sôi trào lên.
Nếu như không phải Nghiêm Chính Tâm tuyên bố hai đạo mệnh lệnh kia, khiến Úy Nguyệt Sinh có chút kiêng kị bối cảnh Tiêu Phàm, có lẽ hắn đã sớm xuất thủ diệt Tiêu Phàm.
Úy Thiên Lang và Úy Thiên Hổ là nhi tử hắn, bây giờ kẻ địch giết con trai hắn lại ở ngay trước mắt hắn, hắn thực hận không thể đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi.
Mấy người Tiêu Phàm bị chấn động liên tiếp lui về phía sau, dù là Hướng Vinh cũng cảm nhận được một cỗ áp lực thật lớn, sắc mặt hơi đỏ lên.
- Nơi này sao lại náo nhiệt như vậy.
Cũng đúng lúc này, một đạo thanh âm cực kỳ già nua vang lên, thanh âm vô cùng phiêu du, cảm giác như gió xuân ấm áp.
Cỗ áp lực quanh thân đám người Tiêu Phàm đột nhiên biến mất, lúc mọi người lấy lại tinh thần lại phát hiện ra ở gần Tiêu Phàm, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một lão giả tóc trắng bạc phơ.
- Hề Lão, sao ngài lại tới?
Lê Ngự mắt sáng lên, vội vàng đi đến trước mặt Hề Lão, lo lắng trong lòng trong nháy mắt biến mất.
- Bái kiến Hề Lão.
Đám người Tần Mặc, Hướng Vinh, Y Vân vội vàng thi lễ, bọn hắn mặc dù không biết mặt Hề Lão, nhưng mà ai cũng biết Hề Lão chính là Bát Phẩm Luyện Dược Sư duy nhất của Đại Ly Đế Triều.
Bát Phẩm Luyện Dược Sư, trong lòng rất nhiều người chính là tồn tại giống như thần tiên, dù là Đế Tộc cũng không muốn đắc tội.
- Bái kiến Hề Lão.
Sắc mặt hai người Úy Nguyệt Sinh cùng Lam Lạc vô cùng khó coi. Bọn hắn nghe nói Hề Lão rất vừa ý Tiêu Phàm, vốn cho là chỉ là đồn đại mà thôi, nhưng hiện tại xem ra lại là sự thực.
- Mọi người miễn lễ.
Hề Lão khoát khoát tay, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, sau đó quay người nhìn về phía Tiêu Phàm cười nói:
- Tiêu tiểu hữu, chúng ta lại gặp mặt.
- Kính chào tiền bối.
Tiêu Phàm chắp tay cúi người hành lễ, không vì cái gì khác, chỉ là vì Hề Lão giúp hắn giải vây đã đáng giá để hắn cảm tạ. Huống chi, Hề Lão còn là một vị Bát Phẩm Luyện Dược Sư, đáng để tôn kính.
- Xem ra lão hủ không có tới chậm.
Hề Lão mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Lê Ngự nói:
- Lê Ngự, quà ta tặng, thay ta giao cho Tiêu tiểu hữu chưa?
Đám người nghe nói vậy, trong lòng kinh hãi, bọn hắn còn đang hoài nghi tài nghệ y thuật của Tiêu Phàm, bây giờ đến Hề Lão còn đưa lễ tới, hắn đâu phải lừa mọi người?
Rất nhiều người cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Phàm, sợ bị Tiêu Phàm ghi hận.
- Không phụ ủy thác.
Lê Ngự vội vàng gật đầu nói.
Hề Lão vuốt vuốt chòm râu hoa râm, sau đó nhìn về phía Úy Nguyệt Sinh cùng Lam Lạc nói:
- Úy Thống Lĩnh, Lam gia chủ, thế nào, các ngươi cũng đến để chúc mừng Tiêu tiểu hữu?
Nghe nói vậy, khóe miệng Úy Nguyệt Sinh và Lam Lạc giật một cái, trong lòng oán thầm một trận, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Trong lòng đám người cũng co quắp một hồi, Tiêu Phàm giết nhi tử Úy Nguyệt Sinh cùng Lam Lạc, bọn hắn làm sao có thể đến chúc mừng, bọn hắn căn bản chính là tới quấy rối mà.
Nhìn thấy Úy Nguyệt Sinh cùng Lam Lạc ấp úng, rất nhiều người muốn cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng.
- Hề Lão, Úy Thống Lĩnh cùng Lam gia chủ là muốn tìm hiểu tài nghệ y thuật của ta, cố ý đưa tới một bệnh nhân để cho ta xem bệnh, chính là người này.
Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng, chỉ nam tử khôi ngô hấp hối trên mặt đất nói:
- Ta thấy người này không có bệnh tật gì, không biết Hề Lão thấy thế nào?
Hề Lão nghe vậy, ánh mắt lập tức quét về phía nam tử khôi ngô kia.
Cảm nhận được ánh mắt Hề Lão, thần sắc nam tử khôi ngô biến đổi, hắn phát hiện bản thân tựa như hoàn toàn bị Hề Lão nhìn thấu, căn bản không có bất kỳ bí mật gì.
- Quả thực không có bệnh.
Hề Lão gật đầu nói.
Lời này từ trong miệng Hề Lão nói ra, đám người không có một ai dám hoài nghi. Bọn hắn dám khinh thường Tiêu Phàm, nhưng không ai dám khinh thường một Bát Phẩm Luyện Dược Sư.
- Tiêu Phàm, ngươi vừa nói hắn không bệnh, hiện tại còn nói hắn có bệnh, há không phải tự mâu thuẫn. Chúng ta không hiểu y thuật, chẳng lẽ ngươi còn muốn lừa gạt Hề Lão hay sao?
Lam Lạc tất nhiên không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội công kích Tiêu Phàm nào.
Dù là Tiêu Phàm có quan hệ với Hề Lão, hắn cũng không muốn dễ dàng buông tha Tiêu Phàm.
Dù sao, Tiêu Phàm đã giết nhi tử hắn, chỉ có điều bởi vì kiêng kị thế lực sau lưng Tiêu Phàm, hắn mới một mực không động thủ mà thôi.
Tiêu Phàm không để ý đến, đột nhiên lấy ra một cái kim châm 7 ~ 8 tấc, đi về phía nam tử, vừa đi vừa nói:
- Muốn chữa khỏi bệnh cho ngươi, chỉ cần đem kim châm từ đỉnh đầu ngươi đâm xuống dưới là xong, cam đoan một châm đâm xuống, bệnh tật gì cũng khỏi.
Nhìn kim châm dài bảy, tám tấc trong tay Tiêu Phàm, con ngươi đám người co rụt lại. Dùng kim châm này từ đỉnh đầu đâm xuống, người còn có thể sống sao?
Đây căn bản không phải đang cứu người, mà là giết người mới đúng.
Khiến tất cả mọi người kinh ngạc là, nam tử khôi ngô kia đột nhiên sau một khắc, bỗng nhiên đứng bật dậy, hét lớn:
- Ta không có bệnh, ta khỏe.
Đám người thấy thế, tất cả đều trợn tròn mắt, tất cả mọi người trong nháy mắt hiểu rõ, nam tử khôi ngô cố ý giả bệnh muốn làm khó Tiêu Phàm.
Phần lớn mọi người lộ ra vẻ xấu hổ, bọn hắn lúc này mới biết, cũng không phải là Tiêu Phàm vô tình, mà là hắn đã sớm nhìn ra vấn đề của đại hán khôi ngô kia, cho nên cố ý làm khó dễ hắn một chút mà thôi.
- Ngươi xác định không có bệnh sao?
Tiêu Phàm cười tà tà một tiếng, một phát bắt được cổ áo nam tử khôi ngô, nói:
- Yên tâm, cam đoan sẽ không chết.
Nhìn thấy nụ cười Tiêu Phàm, con ngươi nam tử khôi ngô co rụt lại, toàn thân phát run, sau đó hét lớn:
- Đại sư, không liên quan đến ta, là Úy...
Phốc!
Lời nói chưa dứt, đầu nam tử khôi ngô đột nhiên nổ tung, máu tươi, óc bắn ra hư không, vẫn may Tiêu Phàm phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt lui ra phía sau hơn mấy trượng.
- Úy Nguyệt Sinh, ngươi chết không yên lành!
Nam tử cao gầy bị dọa đến sắc mặt xanh mét, dùng hết toàn lực quát ầm lên, lời nói chưa dứt, liền bị một bàn tay đánh giết.
- Úy Thống Lĩnh, ngươi thế này xem như giết người diệt khẩu sao?
Tiêu Phàm âm trầm nhìn Úy Nguyệt Sinh nói.
Đám người trong nháy mắt tỉnh ngộ, đôi huynh đệ này nhất định là Úy Nguyệt Sinh tìm đến làm khó dễ Tiêu Phàm, đáng tiếc bị Tiêu Phàm nhìn thấu.
Chỉ là Úy Nguyệt Sinh cũng xuất thủ quyết đoán tàn nhẫn, hai người này đã chết, liền không có chứng cứ.
Hai người Tiêu Phàm cùng Úy Nguyệt Sinh đều có thủ đoạn, lần này giao phong, ai cũng không thắng.
- Dám ở trước mặt lão phu hung hăng càn quấy, chỉ có một con đường chết.
Úy Nguyệt Sinh tựa như không nghe thấy lời Tiêu Phàm nói, lạnh lùng nhìn một vũng máu trên mặt đất.
- Úy Thống Lĩnh, còn có thủ đoạn gì lấy hết ra đi.
Tiêu Phàm cũng không có dự định buông tha Úy Nguyệt Sinh như vậy.