Vô Thượng Sát Thần

Chương 463: Lấn Ta? Nhục Ta?



- Lôi Đình Chi Nộ!

Nhất Tử quát một tiếng như sấm, vô tận Lôi Điện Chi Lực từ trên người hắn nở rộ, trong nháy mắt bao phủ Tiêu Phàm vào trong đó, hòng muốn hủy diệt luôn Tiêu Phàm.

- Nhị Trọng Lôi Đình Kiếm Ý!

Con ngươi đám người co rụt lại, kinh hãi nhìn lên không trung.

Sự khác biệt giữa Lĩnh ngộ Kiếm Ý và lĩnh ngộ Kiếm Thế, trong lĩnh ngộ Kiếm Thế rất nhiều Chiến Tông cảnh đều có thể làm được, thậm chí ngay cả Chiến Tôn cảnh cũng có khả năng làm đến, điều này cũng không phải là đặc quyền của một Chiến Vương.

Nhưng lĩnh ngộ Kiếm Ý bình thường chỉ có Chiến Hoàng cường giả mới có thể lĩnh ngộ, tại Chiến Vương cảnh đều là thiên tài vạn người không được một.

Hơn nữa, một khi đột phá Chiến Hoàng cảnh, tu sĩ đều có thể đụng chạm đến ngưỡng cửa Kiếm Ý.

Nhưng mà đột phá Chiến Hoàng cảnh muốn tiếp tục lĩnh ngộ Kiếm Ý, cái kia lại muôn vàn khó khăn, rất nhiều tu sĩ Chiến Hoàng đỉnh phong cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ Nhị Trọng Kiếm Ý.

Dù sao, đột phá cảnh giới cùng lĩnh ngộ Kiếm Ý không có quá nhiều quan hệ, dù là chỉ lĩnh ngộ Nhất Trọng Kiếm Ý, tu sĩ cũng có khả năng đạt tới Chiến Hoàng đỉnh phong.

Đương nhiên người như vậy vẫn là cực kỳ ít có, có thể đột phá Chiến Hoàng cảnh, thiên phú hắn sẽ không quá kém, đều có thể lĩnh ngộ hai loại, thậm chí ba loại Ý, chỉ là lĩnh ngộ bốn loại Ý cảnh quá mức thưa thớt, chẳng được mấy người.

Ví như Hỏa Hoàng, Kiếm Hoàng, có thể trong Hoàng Phủ thì phải lĩnh ngộ ba loại Ý cảnh trở lên, về phần bọn hắn hiện tại lĩnh ngộ cụ thể mấy tầng Ý cảnh, cũng chỉ có bản thân bọn hắn biết rõ.

Tiêu Phàm mặc dù lĩnh ngộ Sát Phạt Chi Ý, Hủy Diệt Chi Ý, cùng Khoái Mạn Chi Ý, hơn nữa còn không phải phổ thông Ý, đều là Ý cảnh có biên độ công kích rất lớn.

Nhưng cả ba loại Ý cảnh này đều chỉ dừng lại ở cảnh thứ nhất mà thôi, đối mặt với Ý cảnh khác, Tiêu Phàm còn có ưu thế rất lớn, đối mặt Nhị Trọng cũng có thể chiến một trận, chỉ là đối mặt Tam Trọng Ý cảnh lại có chút yếu ớt.

- Thiên Địa Tiêu Sát!

Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, Sát Phạt Chi Ý hiển hiện, cả người hắn như biến thành một thanh kiếm, một thanh tuyệt kiếm sát phạt đáng sợ.

Từng đợt gợn sóng khắc nghiệt hướng về bốn phía bập bềnh, cùng Lôi Đình Kiếm Ý kia đâm vào cùng một chỗ, khí tức hủy diệt khuấy động bành trướng.

Phốc!

Tiêu Phàm phun ra một ngụm máu tươi, bị một cỗ lực lượng khổng lồ chấn động đến lục phủ ngũ tạng bốc lên không thôi, sau đó thân thể lùi mấy bước.

- Nếu như ngươi chỉ có từng này thực lực, vậy ngươi có thể chết!

Nhất Tử nhếch miệng cười một tiếng, Nhị Trọng Lôi Đình Kiếm Ý cũng đủ để hắn cười kiêu ngạo một đời.

- Giết!

Tiêu Phàm quát chói tai một tiếng, tóc hắn dựng đứng, loạn vũ trên hư không, con ngươi càng ngày băng lãnh, sát khí càng ngày đậm hơn, Sát Phạt Chi Ý lần nữa tăng thêm mấy phần.

Trước khi đột phá Chiến Hoàng cảnh, hắn đã lĩnh ngộ Sát Phạt Chi Ý, mặc dù chỉ là Nhất Trọng, nhưng Sát Phạt Chi Ý lại khó lĩnh ngộ nhất trong mấy loại Ý cảnh.

Bởi vì chỉ có giết đủ người mới có thể lĩnh ngộ loại Ý cảnh kia, giống như là Sát Thế vậy, là vốn liếng để Tiêu Phàm cười kiêu ngạo tại Chiến Vương cảnh.

Đột phá Chiến Hoàng cảnh, Sát Phạt Chi Ý là một trong những thủ đoạn công phạt cường đại của hắn.

Hồng hộc! Một đạo dải lụa màu vàng óng từ trên người hắn xông ra, hắn trực tiếp thi triển Vô Tận Chi Kiếm, một kiếm này dung hợp vô số Kiếm Pháp Chiến Kỹ, sớm đã đạt tới uy lực Thất Phẩm Chiến Kỹ.

So với Huyết Sát còn lớn mạnh hơn mấy phần, cái này cũng không phải là nói Huyết Sát yếu, mà là bởi vì Huyết Sát nhất định phải hấp thu đủ máu tươi mới có thể phát huy ra uy lực lớn.

Ầm ầm ầm! Vô Tận Chi Kiếm tản mát ra kiếm khí, cùng lôi đình vô tận va chạm, hư không kiếm khí tung hoành, bao phủ tứ phương.

- Dựa vào nơi hiểm yếu chống lại? Giết thiên tài Đại Long ta, ta sẽ khiến ngươi chết thảm.

Nhất Tử dữ tợn cười một tiếng, thực lực Tiêu Phàm mặc dù vượt qua dự liệu hắn, nhưng vẫn không đủ để hắn đặt trong lòng.

- Nhất Tử, trước khi hắn chết hãy hạ nhục hắn một trận, đừng để hắn chết một cách đơn giản như vậy, quá lời cho hắn.

Người Đại Long Đế Triều kêu gào.

- Yên tâm, ha ha, ta nhất định ta sẽ không cho hắn được chết toàn thây đâu.

Nhất Tử ngửa mặt lên trời cười to.

- Bắt nạt ta? Hạ nhục ta ư?

Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lùng liếc tu sĩ Đại Long, ánh mắt băng lãnh vô tình lộ ra sát khí vô tận.

Lúc này, hắn nhớ tới lời nói linh trí bên trong Tháp Luyện Tâm kia, con đường hắn chủ định tràn ngập sát phạt cùng huyết tinh, chỉ không ngừng giết chóc mới có thể trưởng thành.

Từ trước tới nay, Tiêu Phàm thực sự chưa bao giờ ngừng sát phạt, người chết ở trên tay hắn đã nhiều vô số, nhưng Tiêu Phàm vẫn một lòng duy trì việc không giết người.

Tại sao thế nhân đều lấn hắn, nhục hắn!

Hắn không giết người, người khác lại muốn giết hắn, điều này khiến hắn làm sao không giết?

- Tu La? Xem ra ta còn chưa xứng với danh xưng Tu La, ta quá lương thiện.

Khóe miệng Tiêu Phàm hơi hơi cong lên, trong nháy mắt như có một tia minh ngộ.

Thế nhân lấn ta, nhục ta, ta làm như thế nào?

Giết!

Giết hắn máu chảy thành sông! Giết hắn máu nhuộm thanh thiên! Giết hắn lãng lãng càn khôn!

Cùng với sự trầm mặc của Tiêu Phàm, trên bầu trời đột nhiên lộ ra một cỗ khí khắc nghiệt, cực kỳ áp bức khiến cho người ta không thể nào thở nổi.

Cỗ khí tức này từ trên người Tiêu Phàm phát ra, quét sạch bốn phương tám hướng.

- Hả?

Nhất Tử cảm giác có chút không thích hợp, thân hình đột nhiên biến mất, kim sắc trường kiếm trong tay chém ra, thời khắc Lôi Điện Kiếm Ý dung nhập chiến kỹ, uy lực tuyệt luân.

- Cuồng Lôi Diệt Thiên.

Lôi Đình Kiếm Ý, thế công tấn mãnh, dù là Chiến Hoàng trung kỳ bình thường cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, căn bản không chỗ nào có thể trốn.

- Lấn ta, nên giết! Nhục ta, nên giết! Giết! Giết! Giết!

Tiêu Phàm chữ giết nói xong, một luồng sát khí đáng sợ từ trên người hắn xuất hiện, ngoài thân thể hắn ngưng tụ thành một bộ áo giáp màu đỏ.

Oanh long long! Gần như đồng thời, không trung truyền đến từng đợt tiếng gầm biển cả, sóng lớn sôi trào mãnh liệt.

Chỉ là khoảnh khắc khi mọi người nhìn lại, khiến bọn hắn hít vào ngụm khí lạnh, quanh thân Tiêu Phàm, bỗng xuất hiện một mảnh huyết hải cuồn cuộn.

Huyết hải che khuất bầu trời, sát khí ngút trời, huyết tinh chi khí, sát phạt chi khí hỗn hợp vào trong đó, trực tiếp bao phủ lấy không trung, phía dưới những tu sĩ thực lực yếu kia chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, hai chân run lên, ngay cả thở thôi cũng gấp rút.

Luồng khí tàn sát này quá là đáng sợ!

Lúc này Lôi Đình Kiếm Ý phía dưới luồng khí tàn sát cuồn cuộn huyết hải kia đột nhiên biến mất, Sát Phạt Chi Ý không giảm, hóa thành nộ hải sóng to che khuất toàn bộ thương khung.

- Luồng khí tàn sát này mạnh quá, chẳng lẽ đây chính là Nhị Trọng Sát Ý?

- Không đúng, ta dường như không chỉ cảm nhận được Sát Phạt Ý Chí, mà còn một khí tức khác chuyên thuộc về Ý Chí Chiến Đế.

- Bên dưới Huyết Hải, ta cảm giác bản thân quá nhỏ bé, căn bản không phải là đối thủ.

Trong lòng đám người bỗng nhiên rung lên, những kẻ gọi là thiên tài kia cũng giật mình kinh hãi!

Hạ nhục Tiêu Phàm?

Vẻn vẹn bởi vì mấy chữ này lại kích phát vô tận sát ý của Tiêu Phàm, khiến Sát Phạt Chi Ý của hắn phát sinh thuế biến.

Đám người nhận ra bọn hắn đều quá xem thường Tiêu Phàm, người này không thể khinh thị! Không thể hạ nhục!

Chính như Tiêu Phàm nói, người lấn hắn, nên giết! người hạ nhục hắn, cũng nên giết!

- A!

Bên trong Huyết Hải, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, trong lòng đám người run lên, đó là thanh âm của Nhất Tử, bọn hắn không cách nào tưởng tượng được Nhất Tử giờ phút này phải chịu bao nhiêu đau đớn.

Một người đột phá đến Chiến Hoàng cảnh, ý chí lại cực kỳ kiên định, nỗi đau đớn bình thường làm sao có thể khiến cho hắn gào thét đến tê tâm liệt phế như thế!

Hô!

Cũng đúng lúc này, một đạo thân ảnh biến mất, xông thẳng đến Sát Lục Huyết Hải kia, rất nhiều người căn bản không nhìn thấy thân ảnh kia là ai.

Chỉ có số ít người thấy rõ ràng, người biến mất, chính là Long Tiêu.

Trong chốc lát, Long Tiêu xông vào bên trong Huyết Hải, chỉ một lát sau, lại từ trong biển máu lao ra, trên tay hắn còn cầm một người.

Người kia máu me đầm đìa, trên người không có một chỗ hoàn hảo chỗ, cơ hồ chỉ còn lại một hơi.

Trừ Nhất Tử, còn có thể là ai?

MinhLâm - Lục Đạo -