Thời gian thong thả trôi qua, một lúc lâu sau, Tiêu Phàm cơ hồ đem hai hàng Dược Tài trên giá gỗ tất cả đều nhìn một lần, trong lúc đó thừa dịp hai người không chú ý, Tiêu Phàm còn làm mấy cái tiểu động tác.
Quả nhiên như hắn sở liệu, hai hàng Thất Phẩm Linh Dược trên giá gỗ đều rất ít, chỉ có bốn cây.
Bất quá Tiêu Phàm không chút khách khí, trực tiếp đem bốn cây Dược Tài lấy đi, về phần Lục Phẩm Linh Dược ngược lại không ít, Tiêu Phàm cũng lấy tầm mười gốc.
Một cử động kia khiến huynh đệ Hoa Thiên Bảo hai người thập phần khó chịu, bất quá lại không thể làm gì.
Tiêu Phàm cũng giống như nhìn ra hai người khó chịu, thở dài nói:
- Ai, không có năm loại linh dược còn lại, chỉ có thể dùng mười mấy loại góp cho đủ số.
Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh hiển nhiên không tin, bất quá cũng không có phá, chỉ cần Tiêu Phàm có thể cứu chữa cho tốt Hoa Thiếu Phi, vài cọng linh dược lại như thế nào.
- Hoa gia chủ, cái này?
Tiêu Phàm há miệng muốn nói, lại không dám nói tiếp, chỉ là con ngươi thỉnh thoảng quét về phía hai hàng giá gỗ khác.
Hoa Thiên Bảo chỗ nào còn không biết ý tứ tiểu tử này, đoán chừng không hố một kiện đồ vật là không muốn rời bảo khố.
- Huyền Dược Sư xin cứ tự nhiên.
Hoa Thiên Bảo thản nhiên nói.
- Vậy thì cảm ơn Hoa gia chủ.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, nếu như không phải Hoa Thiên Bảo quá quan tâm nhi tử bảo bối của hắn, nào sẽ để Tiêu Phàm hung hăng càn quấy như thế.
Đã sớm coi Tiêu Phàm là một con ruồi, một bàn tay chụp chết.
Tiêu Phàm ốc còn không mang nổi mình ốc, hướng về hai hàng giá gỗ nhỏ khác đi đến. Một đường tìm kiếm Dược Tài, tâm tư hắn lại một mực xác định bảo bối Bạch Thạch cảm ứng kia, hắn trong lòng đã đại khái xác nhận vị trí.
Đương nhiên, hắn tự nhiên sẽ không trực tiếp hướng tới nơi đó, mà là tha một vòng, cái nào cũng sờ sờ, cũng xem, tựa như mỗi kiện vật phẩm đều yêu thích không buông tay.
Nửa nén hương thời gian, Tiêu Phàm rốt cục chất đầy đồ vật mới dừng lại, con ngươi hắn rơi vào một khối tảng đá đen sì.
Thạch Đầu dài ước chừng một thước, rộng ba tấc, cao khoảng một tấc, toàn thân đen kịt, nhìn qua bình thản vô thường, bất quá khóe miệng Tiêu Phàm có chút co lại.
- Mẹ, đây không phải cục gạch kiếp trước à, chỉ là màu đen mà thôi, đồ vật này cũng đặt ở trong bảo khố?
Trong lòng Tiêu Phàm chậm chạp nói.
Sau đó ánh mắt quét qua, rơi vào một mảnh bạch ngọc bên trên tảng đá, ngọc phiến lớn cỡ bàn tay, phía trên bình thản không có gì lạ, căn bản không có cái gì đặc biệt khác.
Nhưng Tiêu Phàm rất rõ ràng, Bạch Thạch sở dĩ sinh ra dị động chính là bởi vì ngọc phiến bạch sắc này.
- Huyền Dược Sư coi trọng khối Hắc Thạch này?
Hoa Thiên Bảo đi qua, hắn còn tưởng rằng Tiêu Phàm là coi trọng cục gạch màu đen.
- Đá màu đen là một kiện kỳ vật, thủy hỏa bất xâm, Chú Tạo Sư đều không làm gì được, có lẽ trong tay Huyền Dược Sư có thể rực rỡ hào quang.
Hoa Thiên Minh cũng vội vàng nói, trong lòng buông lỏng một hơi.
Cục gạch màu đen căn bản không có cái gì đặc biệt khác, nếu như hữu dụng cũng sẽ không bị bỏ qua như thế này.
- Đúng vậy, mắt nhìn của ta cũng không tệ lắm.
Tiêu Phàm cười cười nói, trực tiếp cầm lấy đá màu đen, bất quá tâm thần hắn lại đặt trên bạch sắc ngọc phiến.
Sau một khắc khiến Tiêu Phàm kinh ngạc là, Bạch Thạch rốt cuộc lại lóe lên, sáng tối chập chờn.
- Đồ vật này cũng là bảo bối?
Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, khó trách Hoa Thiên Minh nói thủy hỏa bất xâm, Chú Tạo Sư đều không thể làm gì, có lẽ đồ vật này thật đúng là không đơn giản.
- Nếu Huyền Dược Sư ưa thích, vật Huyền Dược Sư mang đi là được.
Hoa Thiên Minh cũng khó hào sảng một lần.
Nhưng mà Tiêu Phàm chính là rối rắm:
- Ai, đá màu đen mặc dù là kỳ vật nhưng tại hạ vẫn là ưa bạch sắc ngọc phiến, dùng để làm đồ trang sức trên người.
Thần sắc Tiêu Phàm rầu rỉ cũng không phải đang làm giả, bởi vì hai loại đồ vật này hắn thực đều muốn lấy được.
Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh chỗ nào không biết ý nghĩ Tiêu Phàm, tiểu tử này là muốn lấy cả hai loại.
- Huyền Dược Sư, bạch ngọc đâu đâu cũng có, chỉ là noãn ngọc bình thường mà thôi, ngươi nếu ưa thích, mang đi là được.
Hoa Thiên Bảo thiếu chút nữa thì muốn bộc phát.
- Làm sao có ý tốt.
Tiêu Phàm vội vàng nói, bất quá động tác trên tay lại không chậm, nắm hai loại đồ vật, chuẩn bị trực tiếp hướng bên trong Hồn Giới ném vào.
Chỉ là khi tay sờ đến bạch sắc ngọc phiến, Bạch Thạch lại là tản ra quang mang hừng hực, một cỗ sóng xung kích đáng sợ xông thẳng não hải Tiêu Phàm mà đến.
Tiêu Phàm dường như nhìn thấy một mảnh rộng lớn thiên khung, một đạo thân ảnh uy vũ bá đạo lơ lửng trên không trung, người hắn khoác hoàng kim chiến giáp, mái tóc màu đen đón gió phiêu động, quanh thân sấm sét vang dội, trong tay nắm lấy một cây Hoàng Kim Chiến Kích to lớn, chiến ý trùng thiên.
Trên người hắn phát ra khí tức khiến nội tâm Tiêu Phàm phát ra sợ hãi, không sai, chính là sợ hãi.
Tu luyện tới bây giờ, đồ vật chân chính khiến Tiêu Phàm sợ hãi còn chưa bao giờ có, nhưng người này vẻn vẹn là một cái bóng mờ liền để tâm gan hắn phát lạnh.
Lặng yên vận chuyển Hồn Lực, Tiêu Phàm lúc này mới bình tĩnh xuống.
- Chiến Thiên Kích?
Trong lòng Tiêu Phàm sợ hãi rống, liếc mắt liền nhận ra chiến kích trong tay nam tử hoàng kim chiến giáp là vật gì, chính là Chiến Thiên Kích của Bàn Tử.
Chiến Thiên Kích là vật truyền thừa của Chiến Tộc, làm sao có thể trên tay một nam tử được?
- Hắn cũng là Chiến Tộc.
Tiêu Phàm trong nháy mắt nhớ tới cái gì, nhìn bạch sắc ngọc phiến trong tay, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.
- Huyền Dược Sư, chúng ta đi thôi, bệnh tiểu nhi còn phiền Huyền Dược Sư.
Hoa Thiên Bảo nhìn thấy Tiêu Phàm đột nhiên thất thần, còn tưởng rằng Tiêu Phàm lại suy nghĩ đến mấy món đồ khác.
Hoa Thiên Minh cũng xem thường một trận, bọn hắn căn bản không biết hắn phát sinh cái gì.
- Được, chúng ta đi.
Tiêu Phàm gật đầu, nhưng trong lòng thì nhấc lên kinh đào hải lãng, hắn đại khái đoán được bạch sắc ngọc phiến là cái gì.
- Ngọc phiến này cùng Vô Tận Chiến Điển cuối cùng biến thành trang sách vàng óng không sai biệt lắm, nếu như thực sự là Chiến Tộc mà nói, vậy cái bạch ngọc này hẳn là công pháp truyền thừa của Chiến Tộc, Chiến Thiên Bí Điển.
Tiêu Phàm thật lâu không thể bình tĩnh.
Trong lòng hắn cũng nghi hoặc không thôi, nếu như đồ vật này thực sự là Chiến Thiên Bí Điển, người Hoa gia vì sao không phát hiện ra?
Dù sao đồ vật đặt ở chỗ này, người Hoa gia cũng nên chạm qua mới đúng.
- Chẳng lẽ ta có cái gì đặc thù? Là Vô Tận Chiến Hồn hay là Bạch Thạch?
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, vấn đề này hắn trong thời gian ngắn không có khả năng nghĩ ra.
- Mặc kệ, đồ vật này giao cho Lão Nhị để hắn thử một lần liền biết, dù sao, hắn thức tỉnh Chiến Tộc Huyết Mạch.
Bàn Tử thức tỉnh Chiến Tộc Huyết Mạch, nếu như hắn tu luyện Chiến Thiên Bí Điển, khả năng thành công sẽ vô cùng lớn.
Thời khắc Tiêu Phàm trầm tư, Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh đã mang theo hắn rời bảo khố
Cũng đúng lúc này, bên trong bảo khố, một hộp gỗ trên giá đột nhiên mở ra, một người gỗ cao ba tấc đột nhiên đứng dậy, sau một khắc, sự tình quỷ dị phát sinh, chỉ thấy người gỗ đột nhiên giãy dụa đầu, tựa như sống lại.
Nhìn kỹ, đầu gỗ này cùng người thực không khác, chỉ là bộ dáng thu nhỏ mà thôi, hơn nữa, trên cổ đầu gỗ còn mang theo một chiếc nhẫn.
Nếu để cho huynh đệ Hoa Thiên Bảo nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, chiếc nhẫn kia không phải giới chỉ bình thường, mà là một chiếc Hồn Giới..
Mà cái này vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, ngay sau đó cái thứ hai, cái thứ ba...
Nguyên một đám tiểu mộc đầu từ bên trong hộp gỗ đi ra, nếu để cho hai huynh đệ Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh nhìn thấy, nhất định sẽ kinh hãi không thôi.