Vô Thượng Sát Thần

Chương 625: Chơi Chết Tên Ranh Con Ngươi



Tiêu Phàm rời Hoa Gia bảo khố liền muốn một gian mật thất luyện chế một lò Đan Dược, đương nhiên, ở bên trong bảo khố Hoa Gia lấy được Thất Phẩm Linh Dược, Tiêu Phàm tự nhiên dùng hết.

Dù là Hoa gia trước đó chuẩn bị vài cọng Thất Phẩm Linh Dược, Tiêu Phàm cũng thu hồi.

Sau hai canh giờ, Tiêu Phàm đại công cáo thành mở cửa phòng.

- Làm sao thúi như vậy?

Hoa Thiên Minh bên ngoài mật thất chờ đợi bị sặc không nhẹ, không khỏi rút lui mấy bước.

- Hoa Nhị Gia, cái này là đồ tốt, mặc dù thối nhưng bổ sung huyết khí, hết sức hữu dụng.

Tiêu Phàm cười ha ha nói, mặc dù nói đơn giản, nhưng bản thân hắn kỳ thật cũng bị sặc đến không nhẹ.

Trong tay hắn cầm một viên dược hoàn đen thui, viên thuốc này đúng là Thất Phẩm Đan Dược, nhưng lại không phải bổ sung khí huyết, mà là dùng để thông dạ dày.

Tiêu Phàm có thể tưởng tượng, nửa tháng tới, Hoa Thiếu Phi mỗi ngày đều sẽ có tám canh giờ ngồi trong toilet.

- Thật hay giả?

Hoa Thiên Minh một mặt không tin nói.

- Nếu không ngươi thử xem? Dù sao ta luyện chế không ít khỏa Bổ Khí Thông Hồn Đan.

Tiêu Phàm cười nói, thêu dệt một cái tên.

- Không không không, dược hoàn quý giá như vậy, cho Thiếu Phi ăn đi, ta không cần lãng phí.

Hoa Thiên Minh lập tức cự tuyệt nói.

Trong lòng Tiêu Phàm tà tà cười một tiếng, sau đó theo Hoa Thiên Minh dẫn đầu đến gian phòng Hoa Thiếu Phi, Hoa Thiên Bảo đã chờ đợi lâu.

- Huyền Dược Sư, như thế nào?

Hoa Thiên Bảo vội vàng đi qua.

- May mắn không làm nhục mệnh.

Tiêu Phàm cười nói, sau đó đưa tay tại ngực Hoa Thiếu Phi vỗ một cái. Hoa Thiếu Phi trong nháy mắt tỉnh lại, thân thể cuộn thành một đoàn, đang không ngừng run rẩy.

- Chít chít ~

Như tiếng gọi Hầu Tử bực bội, sau đó lại truyền ra âm thanh cười ha ha, chỉ là tiếng cười đã có chút khàn khàn, cái gọi là cười rút, chính là loại tình hình hiện tại này.

Tiêu Phàm không chút do dự đem cái viên kia gọi là Bổ Khí Thông Hồn Đan trong tay nhét vào trong miệng Hoa Thiếu Phi, một tay khác vịn phía sau lưng Hoa Thiếu Phi bắn ra một đạo Hồn Lực, giải khai huyệt cười của Hoa Thiếu Phi.

Hoa Thiếu Phi co rút mấy lần, lập tức khôi phục bình tĩnh nhìn Hoa Thiên Bảo, thiếu chút nữa thì khóc lên, kêu lên:

- Cha!

- Thiếu Phi, ngươi không sao rồi?

Hoa Thiên Bảo kinh ngạc nhìn Hoa Thiếu Phi, một mặt kỳ lạ, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm nói: - Huyền Dược Sư, đa tạ ân cứu mạng.

- Hoa gia chủ cao hứng quá sớm, ta hiện tại chỉ là chữa một chút kinh mạch Hoa thiếu gia mà thôi, bất quá tạm thời huyết khí không có vấn đề gì. Chỉ cần mỗi ngày ăn Bổ Khí Thông Hồn Đan ta luyện chế, kiên trì nửa tháng thì nắm chắc rút ra ba cây Tỏa Hồn Châm.

Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói.

Nói xong câu đó, Tiêu Phàm rất muốn cười, nhưng lại không dám cười.

- Nhất định, nhất định.

Hoa Thiên Bảo vội vàng nói:

- Thiếu Phi, còn không tạ ơn Huyền Dược Sư! Không, là Huyền Tông Sư!

Có thể luyện chế Thất Phẩm Đan Dược, không phải Tông Sư thì là cái gì chứ.

- Đa tạ Huyền Tông Sư.

Hoa Thiếu Phi do dự một cái, đối với Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ nói.

Sau đó Hoa Thiếu Phi lại đột nhiên nhìn về phía Hoa Thiên Bảo nói:

- Cha, ngươi nhất định phải thay ta báo thù, tiểu tử kia cố ý đùa giỡn ta, không giết tiểu tử kia, cục tức trong lòng ta không mất được.

Chỗ sâu con ngươi Tiêu Phàm lóe qua một vòng lãnh quang, trong lòng lạnh giọng nói:

- Vừa mới thức tỉnh đã muốn giết ta, nửa tháng này còn kéo dài thêm mấy ngày mới được.

- Thiếu Phi, ngươi yên tâm, Nhị Thúc hiện tại đang tìm hắn, chỉ cần tìm ra hắn, cho dù Đế Chủ muốn đỡ cho hắn, ta cũng phải hắn sống không bằng chết.

Không đợi Hoa Thiên Bảo mở miệng, Hoa Thiên Minh liền cực kỳ bá đạo nói ra.

- Ta biết Nhị Thúc tốt với ta nhất, ta muốn tự tay giết hắn, lấy hắn da, rút hắn gân!

Trong con ngươi Hoa Thiếu Phi sáng lấp lóa, trên mặt đều là nụ cười dữ tợn.

Phốc! Cũng đúng lúc này, sau lưng Hoa Thiếu Phi đột nhiên truyền đến một trận thanh âm quái dị, hơn nữa, cái này vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, thanh âm càng lúc càng lớn, càng ngày càng tấp nập, trong không khí tràn ngập một loại vị đạo quái dị.

Tiêu Phàm đã sớm chuẩn bị chạy tới cửa ra vào, nói: - Đúng rồi, Hoa thiếu gia, cho ngươi ăn Bổ Khí Thông Hồn Đan mặc dù đối với huyết khí cùng sinh cơ có chỗ tốt, nhưng đối với dạ dày sẽ có chút tác dụng phụ.

Phốc! Lại một tiếng, Hoa Thiếu Phi đứng dậy, cực tốc hướng nhà xí đi đến, ngay cả chào hỏi cũng không kịp đánh.

- Kéo chết ngươi ranh con!

Trong lòng Tiêu Phàm giận mắng, nguyên bản hắn chỉ muốn giáo huấn Hoa gia, chờ sau khi móc sạch bảo khố Hoa gia thì sẽ chữa cho tốt bệnh Hoa Thiếu Phi.

Nhưng Tiêu Phàm bây giờ lại thay đổi chú ý, tên gia hỏa này hận không thể giết mình, không chơi hắn một phen, thì thực cho rằng bản thân dễ ức hiếp.

- Hoa gia chủ, nhớ kỹ mỗi ngày cho Hoa thiếu gia uống thuốc, hơn nửa tháng ta lại đến, đến thời điểm nhất định thuốc đến bệnh trừ.

Tiêu Phàm đột nhiên nói ra:

- Thời gian đã muộn, tại hạ cũng nên cáo từ.

- Huyền Tông Sư, nếu không liền lưu tại Hoa Phủ, ta gọi mấy người đẹp hảo hảo phục thị ngươi, chúng ta còn chưa cảm tạ ngươi.

Hoa Thiên Minh nói ra.

- Quả nhiên là muốn mời chào ta.

Trong lòng Tiêu Phàm cười thầm, bất quá hắn mặt ngoài lại lộ ra vẻ động dung, cuối cùng lại lắc đầu nói:

- Đa tạ Hoa Nhị Gia, chờ chữa cho tốt thiếu gia, chúng ta lại hảo hảo uống mấy chén.

- Ha ha, nhất định!

Nhìn thấy Tiêu Phàm xưng Hoa Thiếu Phi làm thiếu gia, Hoa Thiên Minh lập tức cười lên, bởi vì đây là Tiêu Phàm ám chỉ hắn, ta nguyện ý gia nhập Hoa Phủ.

Bằng không, Tiêu Phàm làm sao có thể xưng hô Hoa Thiếu Phi làm thiếu gia.

- Hiện tại ta còn có chút việc, trước hết cáo từ.

Tiêu Phàm chắp tay một cái, sau đó bị Hoa Thiên Minh đưa ra Hoa Phủ.

Rất nhanh, Hoa Thiên Minh lại nhớ tới trong sân nói:

- Đại Ca, tiểu tử này nhìn đến vẫn là rất nguyện ý gia nhập Hoa gia, đến thời điểm ấy cho hắn mấy thị nữ, cam đoan đuổi hắn đều sẽ không rời đi.

- Như thế tốt lắm.

Hoa Thiên Bảo gật đầu, trong lòng vẫn có chút không quá tin tưởng Tiêu Phàm, lại nói:

- Sự tình Tiêu Phàm như thế nào?

Hoa Thiên Minh đắng chát vô cùng, lắc lắc đầu nói:

- Đại Ca, Tiêu Phàm không thấy, từ vài ngày trước cũng không thấy tăm hơi, hiện tại căn bản tìm không thấy hắn, có lẽ đã rời Long Hoàng Đế Đô.

- Không có khả năng rời đi, hắn là đến tham gia Sát Vương Thí Luyện, còn chưa chờ đủ một tháng khẳng định còn trong Long Hoàng Đế Đô, tìm cho ta, đào sâu ba thước cũng phải tìm ra hắn.

Hoa Thiên Bảo lạnh giọng nói.

- Vâng, Đại Ca!

Hoa Thiên Minh gật đầu.

Huyền Hoàng có thể chữa cho tốt Hoa Thiếu Phi, Tiêu Phàm cũng không cần giữ lại, chỉ là bọn hắn không biết, Huyền Hoàng chính là Tiêu Phàm bọn hắn muốn tìm.

Tiêu Phàm rời Hoa gia, trực tiếp thẳng trở lại khách sạn, khởi động Hồn Giới trong phòng nhỏ, lại khôi phục hình dạng như cũ.

Trong tay hắn cầm khối cục gạch đen thui, dò xét hồi lâu nhưng căn bản nhìn không thấu cục gạch này.

Tiêu Phàm không khỏi cau mày một cái, nói:

- Đồ vật này có thể làm cho Bạch Thạch dị động, hẳn là bất phàm đi, chẳng lẽ có đồ vật ở trong gạch?

Nghĩ vậy Tiêu Phàm liền không biết làm sao, cục gạch đen là thủy hỏa bất xâm, Chú Tạo Sư đều không làm gì được nó, hắn làm thế nào được?

- Không thể không nói, trọng lượng cục gạch thật đúng là nặng, nếu là dùng để vỗ đầu, đoán chừng người bình thường cũng chịu không nổi.

Ước lượng lấy cục gạch đen trong tay, Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Hắn luôn cảm giác gạch đen bất phàm, trong lòng làm quyết định lần sau nhất định phải tìm cơ hội thử dùng gạch đen đập người sẽ có cảm giác gì.

MinhLâm - Lục Đạo -