- Được! Được! Tiểu bối, ngươi phách lối lắm, ta xem ngươi tiếp theo sẽ còn mạnh miệng thế nào!
Khuôn mặt Lôi Hải trở nên dữ tợn. Từ lúc hắn trở thành Hội Trưởng Cửu Tiêu Thương Hội đến nay, còn không có ai dám nhục mạ hắn. Tiêu Phàm là người đầu tiên khiến nỗi lòng bình tĩnh nhiều năm của hắn lần đầu tiên có gợn sóng.
- Giết hắn!
Lôi Hải phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, hận không thể lập tức xé Tiêu Phàm thành mảnh vụn. Hắn vung lên, hai ba mươi người sau lưng trong nháy mắt nhào lên.
- Dừng tay!
Hỏa Hoàng hét lớn một tiếng:
- Nơi này thuộc địa phận Chiến Hồn Học Viện, Cửu Tiêu Thương Hội ngươi dám ở đây giương oai?
- Địa phận Chiến Hồn Học Viện? Ngươi đang nói đùa sao?
Nghe được lời Hỏa Hoàng, Lôi Hải đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Tiêu Phàm cùng Hỏa Hoàng nhìn nhau, chẳng lẽ nơi này không phải địa phận Chiến Hồn Học Viện?
- Nơi này có lẽ không phải là địa phận Chiến Hồn Học Viện? Nhất định là lão bà Thiên Hương Bà Bà chết tiệt kia cố ý hãm hại chúng ta!
Tiêu Phàm trong nháy mắt lấy lại tinh thần, truyền âm cho Hỏa Hoàng.
Hỏa Hoàng liền hiểu rõ. Khó trách Thiên Hương Bà Bà không có tay với Tiêu Phàm, bởi vì bà ta đã biết có người muốn ứng phó Tiêu Phàm, hoặc có lẽ là, Lôi Hải này khả năng đã sớm bàn bạc cùng Thiên Hương Bà Bà, cố ý sắp xếp bọn hắn vào trong trang viên này.
- Hỏa sư huynh, ngươi ở một bên xem là được.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, trong mắt lóe lên tia lạnh như băng. Nhóm ngươi đã tự tìm cái chết, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Thật sự cho rằng ta vẫn là một Chiến Hoàng cảnh mặc cho các ngươi khi dễ sao? Chiến Đế cảnh đã có vài người chết ở trong tay tiểu gia rồi.
Ánh mắt Hỏa Hoàng lộ vẻ lo lắng, có điều vẫn đi sang một bên. Lần trước đến Sở Không còn không thể giết chết Tiêu Phàm, Lôi Hải này đoán chừng cũng không mạnh hơn được bao nhiêu.
Chí ít muốn giết chết Tiêu Phàm đoán chừng cũng không phải dễ, nếu như Tiêu Phàm không phải là đối thủ, Hỏa Hoàng lại xuất thủ cũng không muộn.
- Ha ha, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Lôi Hải còn tưởng rằng Hỏa Hoàng sợ, trong mắt lóe lên một tia khinh thường.
Hô!
Đột nhiên, lại có thêm mấy thân ảnh xuất hiện, vô số kiếm khí trong nháy mắt quét sạch cả tòa tiểu viện. Người Cửu Tiêu Thương Hội bị dọa liền vội vàng lui lại.
Quay đầu nhìn lại, Tiêu Phàm thấy Kiếm Hoàng, Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng ba người chạy tới. Ba người cũng không quá hiều kỳ đối với cảnh sắc Long Hoàng Đế Đô, cho nên bọn hắn chưa rời khỏi trang viên.
- Các ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này?
Con ngươi Lôi Hải quét qua. Hắn đã quyết ý giết Tiêu Phàm, dù Tiêu Phàm không giết Lôi Vân thì hôm nay Tiêu Phàm cũng phải chết.
- Kiếm Hoàng, các ngươi lui ra đi, Tiêu Phàm muốn một mình đối phó bọn hắn.
Ba người bọn Kiếm Hoàng hơi kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Phàm. Lôi Hải này chính là Chiến Đế trung kỳ, hơn nữa phía sau hắn còn có hai cường giả Chiến Đế sơ kỳ, Tiêu Phàm có thể là đối thủ sao?
Trong lòng bọn hắn càng nghi hoặc là Cửu Tiêu Thương Hội vì ứng phó một Chiến Hoàng cảnh như Tiêu Phàm, vậy mà gióng trống khua chiêng như vậy. Không biết Tiêu Phàm trộm mộ phần của Cửu Tiêu Thương Hội, hay là hại chết con trai của Lôi Hải đây.
- Một người mà đòi ứng phó chúng ta?
Thần sắc Lôi Hải cứng lại, nụ cười trên mặt cứng ngắc tại chỗ, trong con ngươi lộ ra một tia tàn nhẫn.
- Lão khùng kia, ngươi sẽ hối hận cả đời!
Tiêu Phàm sớm đã nổi lên sát tâm, hắn không phải người dễ bị ức hiếp. Trước đây không đủ thực lực hắn còn không sợ hãi, huống chi hiện tại hắn đã đạt tới cấp độ có thể chính diện giao phong bọn Lôi Hải.
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm lách mình ra, chủ động xuất kích, kiếm quang lấp lóe, một tu sĩ Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong trong nháy mắt mất mạng, máu vẩy ra bầu trời đêm.
Những người khác bị dọa sợ nhảy lên, tốc độ Tiêu Phàm quá là đáng sợ, đường đường Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong mà sức phản kháng còn không có.
Tựa như người hắn giết không phải là cường giả Chiến Hoàng cảnh, mà là một con gà.
- Các ngươi cũng lên đi!
Lôi Hải chỉ hai cường giả Chiến Đế sơ kỳ sau lưng quát.
Hai người nhìn nhau, trong mắt lóe qua một vòng lãnh quang, tay cầm đao kiếm đánh về phía Tiêu Phàm.
- Chớ nóng vội, từng người một, ta sẽ không xem nhẹ ai.
Khóe miệng Tiêu Phàm giương lên, ngữ khí kia tựa như đang nói chuyện với một nhóm bằng hữu, giọng điệu miệt thị cùng châm chọc.
- Kiếm Chi Luật Động.
Một đạo thanh âm lạnh lùng từ trong miệng Tiêu Phàm thốt ra. Ngay sau đó, một cỗ lực lượng kỳ dị tỏa ra, dập dờn về bốn phương tám hướng.
- Kiếm ta tại sao lại đang động đậy?
Rất nhiều người kêu lên sợ hãi, tựa như kiếm trong tay đang tức giận, không nghe sai khiến.
Kiếm Hoàng cùng Lâu Ngạo Thiên sớm đã quen. Tiêu Phàm sớm đã lĩnh ngộ được cảnh giới Vạn Kiếm Quy Tông, những tu sĩ Chiến Hoàng cảnh khẳng định không phải đối thủ của hắn, bị Tiêu Phàm giết chỉ là vấn đề thời gian.
Mấu chốt là hai tu sĩ Chiến Đế sơ kỳ và Lôi Hải, đây mới là đối thủ lớn.
Bang!
Thanh âm trường kiếm vào vỏ vang lên. Đám người kinh sợ nhìn Tiêu Phàm, chẳng lẽ tiểu tử này đầu hàng?
Đúng lúc này, hai đại cường giả Chiến Đế đột nhiên thối lui về hậu phương.
- Giết hắn, người dám thối lui, giết!
Lôi Hải phẫn nộ gầm thét.
Phốc phốc phốc ~
Đột nhiên, từng đạo huyết kiếm bay về phía không trung. Lôi Hải thần sắc phẫn nộ trong nháy mắt biến thành chấn kinh. Chỉ thấy một đám tu sĩ Chiến Hoàng cảnh Cửu Tiêu Thương Hội, trong cơ thể đột nhiên bắn ra vô số lợi kiếm.
Lợi kiếm từ trong Hồn Hải cùng kinh mạch bọn hắn bắn ra, căn bản khó lòng phòng bị. Nháy mắt, hơn hai mươi Cường giả Chiến Hoàng cảnh, tất cả đều ngã xuống đất không dậy nổi.
Một kích, vẻn vẹn một kích, Tiêu Phàm liền chém giết hơn hai mươi cường giả Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ trở lên.
Những người này đều là tinh nhuệ của Cửu Tiêu Thương Hội, lại bị Tiêu Phàm một kiếm toàn bộ giết hết.
Kiếm Hoàng, Hỏa Hoàng, Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng bốn người cũng bị một kiếm này của Tiêu Phàm chấn kinh.
- Hắn rốt cục cũng ngộ ra một kiếm này.
Lâu Ngạo Thiên hít sâu một hơi nói.
- Cùng Kiếm Đạo Trường Ca kia của ngươi có hiệu quả khá giống.
Sở Khinh Cuồng cũng gật đầu:
- Nhưng mà luận uy lực, tạm thời mà nói, kiếm hắn còn mạnh hơn một chút.
Lâu Ngạo Thiên gật đầu, cũng không có bất kỳ sự đố kỵ nào, ngược lại lộ ra một tia giác ngộ. Đây chính là kiếm khách chân chính, lòng dạ rộng rãi, lúc nào cũng thấy bản thân còn chưa đủ.
- Hắn lại mạnh lên!
Bầu trời đêm nơi xa, hai hắc y nhân lơ lửng trêm không trung, tất cả phía dưới thu hết vào mắt. Hai người không phải ai khác, chính là huynh muội Long Vũ và Long Thần. Người mở miệng nói là Long Thần.
- Nhị Ca, nam nhân của muội muội huynh, không thể kém hơn so với huynh và Đại Ca.
Long Vũ hết sức mạnh dạn nói ra.
Long Thần kinh ngạc nhìn Long Vũ, nói:
- Cửu Muội, câu nói trước kia của muội không phải nói đùa?
Lúc Long Vũ thức tỉnh Băng Tộc Huyết Mạch, Long Vũ đã từng nói, phàm là người có thể cứu chữa nàng, dù cho xấu xí, dù tôn ti thế nào, nàng nhất định lấy thân báo đáp, tới chết không đổi!
Lúc ấy rất nhiều người vì câu nói này mà đến. Đáng tiếc, kết quả là không có một ai thành công. Long Vũ cũng ngày càng bệnh thêm, cuối cùng Hàn Vân Cung cũng trở thành tuyệt địa.
Hứa hẹn này của Long Vũ, phàm là người Đại Long Đế Triều đều biết, nhất là thế hệ trẻ tuấn kiệt.
Long Thần còn tưởng Long Vũ nói đùa, không nghĩ tới nàng đang nghiêm túc.
- Huynh cảm thấy muội đang đùa giỡn hay sao?
Long Vũ nở nụ cười xinh đẹp, giống như một đóa mai nở rộ, tràn ngập trí tuệ cùng kiên nghị.
Một mảnh bầu trời đêm khác, một thân ảnh còng xuống nhìn chằm chằm vị trí Tiêu Phàm trong sân, trong mắt sát khí lấp lóe:
- Lôi gia, thật đúng là đồ vô dụng.
Trong sân, Tiêu Phàm lạnh lẽo nhìn bốn phía, Tu La Kiếm trong tay hắn lóe ra hàn mang, điên cuồng rút lấy máu tươi bốn phía, chậm rãi biến thành huyết hồng.
- Ta đã nói chớ nóng vội, từng người một, ai cũng đều có phần.
Thanh âm Tiêu Phàm bình thản vang lên, con ngươi đen kịt hiện ra thí huyết quang mang, từng bước một đi về phía bọn Tam Đại Chiến Đế cảnh đang chờ.