Con ngươi màu đỏ tươi hiện ra quang mang thị huyết, bọn Lôi Hải bị khí thế trên người Tiêu Phàm dọa cho phát sợ, ba người cảm thấy toàn thân phát lạnh, có chút rùng mình.
Đây là khí tức một tu sĩ Chiến Hoàng cảnh phát ra à, sao lại đáng sợ như thế?
- Giết, giết hắn!
Lôi Hải không hổ là cường giả Chiến Đế, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, một cỗ Ý Chí dồi dào nhào về phía Tiêu Phàm.
Nhưng mà, Tiêu Phàm không hề động, cỗ khí huyết tinh khắc nghiệt kia ngày càng đậm, dường như muốn nuốt hết cả ba người bọn hắn.
Ngay sau đó, Lôi Hải đột nhiên biến mất tại chỗ, hóa thành một tia Lôi Điện phóng tới Tiêu Phàm. Người Lôi gia, dường như bản năng có thể tiếp cận Lôi Điện, lĩnh ngộ Lôi Điện Ý Chí.
Một nắm đấm Hồn Lực to bằng cả căn phòng quét ngang tới, thoáng cái liền đi tới trước người Tiêu Phàm. Đây là nắm đấm ngưng tụ từ Hồn Lực cùng Ý Chí Lôi Điện. Lôi Điện đáng sợ tản ra khí tức vô cùng khủng bố.
Tu sĩ Chiến Hoàng cảnh bình thường làm sao có thể chịu được công kích dạng này. Một khi bị đánh trúng, đoán chừng ngay cả chút cặn cũng không còn. Hỏa Hoàng cùng Kiếm Hoàng nơi xa đã làm tốt tâm lý bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ.
Ầm!
Thấy nắm đấm sắp nện ở trên người Tiêu Phàm, một tiếng nhỏ vang lên, Tiêu Phàm đột nhiên nâng tay phải lên, một chưởng nhẹ nhàng ngăn nắm đấm màu đen kia lại, trên cánh tay có một màn huyết sương mù màu đen lượn lờ, cho người ta một cảm giác cực kỳ bá đạo.
Thân thể Tiêu Phàm tựa như tiếp nhận một cỗ lực lượng Hồng Lưu trùng kích, phải rút lui mấy bước, có điều, hắn cuối cùng dừng lại, ngăn trở được quyền kia.
- Ngăn được?
Động tĩnh to lớn nơi này thu hút không ít người. Đám người nhìn thấy tất cả trong sân, con ngươi rung động kịch liệt.
Khí tức phát ra ở quyền kia, Chiến Hoàng không thể đối kháng lại được. Vậy mà Tiêu Phàm một tay liền ngăn lại, điều này khiến bọn hắn làm sao không khiếp sợ.
Mấy người Hỏa Hoàng cùng Kiếm Hoàng cũng buông lỏng một hơi, cảm thấy kinh ngạc bởi thực lực Tiêu Phàm.
Giữa tiểu viện, chưởng cương của Tiêu Phàm cùng nắm đấm Lôi Hải giằng co ở cùng một chỗ, ai cũng không làm gì được ai.
- Còn ngây ra cái gì, giết hắn!
Trong lòng Lôi Hải kinh hãi tới cực điểm, bản thân là Chiến Đế, vậy mà cũng chỉ như một Chiến Hoàng?
Nếu như bây giờ không giết hắn, về sau một khi tiến vào Vô Song Thánh Thành, muốn giết hắn sẽ càng khó.
Hai Chiến Đế sơ kỳ nghe vậy, không chút do dự từ hai bên nhào về phía Tiêu Phàm, một người cầm đao, một người cầm kiếm, gần như đồng thời vung trảm ra, đao mang kiếm khí che khuất bầu trời, bao phủ hư không, muốn vây giết Tiêu Phàm ở trong đó.
Lôi Hải thấy thế, trên mặt rốt cục cong lên nét cười, Tam Đại Chiến Đế đối phó ngươi, nếu như vẫn không giết được ngươi, vậy ngươi chính là yêu nghiệt rồi.
- Có thể chết trong tay Tam Đại Chiến Đế liên thủ, cái chết của ngươi cũng có ý nghĩa!
Lúc Tiêu Phàm sắp chết, Lôi Hải vẫn không quên trào phúng một cái.
- Có lẽ, lại để ngươi thất vọng rồi.
Khóe miệng Tiêu Phàm giương lên.
Oanh long long!
Đao mang cùng kiếm khí kịch liệt đâm vào cùng một chỗ, cả hai sinh ra một cỗ lực lượng to lớn xé rách, hư không bắt đầu có chút vặn vẹo.
Khí tức Hồn Lực hung mãnh bá đạo quét sạch tứ phía, kiến trúc bốn phía tiểu viện tất cả đều sụp đổ, biến thành một đống phế tích, từng kẽ nứt lan tràn về tứ phương.
- Tiêu Phàm!
Hỏa Hoàng kêu to, đưa tay xuất ra một chưởng cương hỏa diễm, trấn áp hư không, trong phút chốc liền ổn định lại, nhưng mà, căn bản không thấy bóng dáng Tiêu Phàm.
- Chết?
Tu sĩ âm thầm xem cũng đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- A ~
Đột nhiên, một tiếng hét thảm truyền ra, chỉ thấy một tu sĩ Chiến Đế của Cửu Tiêu Thương Hội kêu thảm một tiếng, cả người ngốc trệ tại chỗ.
Sau đó phốc một tiếng, thân thể tu sĩ Chiến Đế kia đột nhiên toạc ra trong trung gian, phân thành hai mảnh.
Trước người tu sĩ Chiến Đế, lại xuất hiện một thân ảnh áo đen. Hắn cầm trường kiếm trong tay, trường kiếm nhuốm máu, từng giọt máu tươi trên kiếm phong trượt xuống, cuối cùng bị trường kiếm hấp thu không còn một mảnh.
- Ngươi sao lại không chết?
Một tu sĩ Chiến Đế cảnh khác cả kinh kêu lên, bước chân có chút lảo đảo, lui ra phía sau hai bước. Thân ảnh áo đen trừ Tiêu Phàm ra còn có thể là ai?
Những người khác cũng kinh ngạc không thôi. Tiêu Phàm rõ ràng phải chết dưới kiếm khí cùng đao khí kia mới đúng, làm sao có thể còn sống.
Trong những người ở đây, cơ hồ không ai thấy rõ Tiêu Phàm tránh thoát đi thế nào, chỉ có Kiếm Hoàng lờ mờ bắt được một tia gì đó.
- Thiên Nhân Hợp Nhất, dùng thân hóa kiếm.
Lông mày Kiếm Hoàng hơi hơi rung động một chút, một khắc vừa rồi kia, hắn bắt được một đạo không giống kiếm mang từ trong khí tức Hồn Lực kia xông ra.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng chỉ là một đạo kiếm khí, không nghĩ tới, đó là do Tiêu Phàm biến thành.
- Bởi vì thực lực các ngươi còn chưa đủ tư cách để giết ta.
Thanh âm Tiêu Phàm vang lên lần nữa, vừa dứt lời, hắn lại biến mất tại chỗ.
Phốc!
Một cái đầu lâu ném ra, máu tươi như suối phun, bắn ra cao hơn mấy trượng. Ngay sau đó, thi thể không đầu kia cũng trong nháy mắt phân thành hai nửa, lục phủ ngũ tạng rải đầy một chỗ.
- Nể tình các ngươi tạo cho ta cơ hội lĩnh ngộ Thân Pháp Chiến Kỹ, ta cho các ngươi một cái chết thống khoái.
Con ngươi Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, trong lòng âm thầm thở phào.
Vừa rồi hắn sở dĩ có thể trốn thoát công kích của hai đại Chiến Đế liên thủ, chính là nhờ lĩnh ngộ Thân Pháp Chiến Kỹ trước đó cùng Sở Không đại chiến đụng chạm đến.
- Bộ pháp dùng thân hóa kiếm, vậy đặt tên là Kiếm Bộ đi.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, sau đó nâng lên con ngươi lạnh lẽo nhìn về phía Lôi Hải đã bị dọa ngốc.
- Giờ đến lượt ngươi.
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.
- Tiêu Phàm, giết người Lôi gia ta, ngươi sẽ chết rất thảm!
Lôi Hải thật sự sợ hãi. Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác người thiếu niên trước mắt này còn đáng sợ hơn cả Chiến Đế hậu kỳ.
Hắn không biết là Tiêu Phàm lĩnh ngộ Ý Chí, khí thế không thua Chiến Đế trung kỳ, lại cộng thêm cường độ Hồn Lực cùng Tu La Huyết Mạch, Chiến Đế trung kỳ bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn.
Bằng không, với thực lực hắn làm sao có thể giết chết Sở Không?
- Trước đó ngươi nói ta giết chết cái gì cẩu thí Trưởng Lão của Lôi gia các ngươi, ta chỉ làm như lời ngươi nói mà thôi.
Tiêu Phàm cười gằn nói.
Dù sao ngươi đã nhận định ta giết Lôi Vân, vậy ta cần gì phải phản bác, giết các ngươi đã rồi tính, vừa vặn chứng thực tội danh của ta.
- Huyết Sát!
Tiêu Phàm khẽ nói, Tu La Kiếm phát ra một đạo huyết sắc quang điểm chói mắt. Huyết sắc quang điểm ngưng tụ thành một đường giận dữ xông ra, trong nháy mắt xông vào trong cơ thể Lôi Hải.
Lôi Hải sững sờ, trên gương mặt sợ hãi đột nhiên xuất hiện nét cười, bởi vì hắn phát hiện bản thân không có bất kỳ cái gì bất thường, xem ra Tiêu Phàm không dám giết mình.
- Tiêu Phàm, nể tình ngươi...
Lôi Hải bộ dáng cao cao tại thượng, coi thường Tiêu Phàm nói.
Chỉ là lời còn chưa dứt, đột nhiên máu tươi trong miệng cuồng phún. Ngay sau đó, vô số huyết kiếm từ trong cơ thể hắn bắn ra, trực tiếp xuyên thủng thân thể hắn thành cái sàng.
- Ngươi!
Lôi Hải không cam lòng đến không dậy nổi. Hắn căn bản không biết, bản thân vì sao lại chết?
Những người khác cũng nghi hoặc không thôi, vừa rồi Lôi Hải còn vô sự, tự dưng tại sao lại chết?
- Là huyết sắc quang điểm kia? Đem Kiếm Đạo và Ý Chí ngưng tụ thành một điểm, sau đó bộc phát ra, uy lực này...
Con ngươi Lâu Ngạo Thiên hơi hơi co rụt lại, bỗng nhiên như có một tia giác ngộ, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Ngươi cái gì mà ngươi. Ngươi đã chết.
Tiêu Phàm thu hồi Tu La Kiếm, khinh thường liếc nhìn Lôi Hải, xoay người rời đi. Giết chết Lôi Hải tựa như chỉ là làm một việc làm không có ý nghĩa.
Hội Trưởng Cửu Tiêu Thương Hội gì gì, thật chỉ coi ta là phế vật thôi à. Khi chết, không phải cũng giống nhau, đều là một bộ thi thể lạnh lẽo thôi sao?