Đường Phong gật đầu, vẻ mặt lộ ra đau đớn như bị cắt da cắt thịt.
- Người kia là ai, tốc độ thật nhanh!
- Đó là Liễu Như Yên của Trảm Hồn Tông.
Cổ U Nguyệt nhìn về phương hướng nàng kia biến mất đáp:
- Nếu chỉ tỉ về tốc độ thì trong đám Linh Giai thượng phẩm người này chạy nhanh nhất! Ngươi lại có thể ngăn được nàng một chiêu quả là hiếm thấy.
- Cổ gia chủ khen nhầm rồi, tuy rằng vãn bối có thể ngăn cản nàng được một chiêu nhưng mà thứ đó không thể bảo trụ được.
Đường Phong thổn thức không ngừng.
Cổ U Nguyệt trừng mắt nhìn Đường Phong:
- Cái gì mà vãn bối với cả vãn bối liên tục, ta nhìn rất già sao?
- Tỷ tỷ nhìn so với ta còn trẻ hơn rất nhiều, già đâu mà già.
Linh Khiếp Nhan cười tủm tỉm ở bên cạnh xen vào một câu.
Nhất thời Cổ U Nguyệt người tươi như hoa:
- Ha ha, lời nói của tiểu muội này quả thực vô cùng ngọt ngào.
Đường Phong cảm thấy lạnh xương sống, chẳng qua khi nghe mấy câu đó hắn lại phát hiện Cổ gia chủ này cũng không như tưởng tượng của chính mình, lấy thực lực của nàng nếu muốn đoạt trận pháp thì hoàn toàn có thể bắt mình trở về Cổ gia, nhưng nàng lại không làm như vậy. Nói như thế mục đích của nàng cũng không phải quyển trận pháp, vậy nàng tới nơi này làm gì?
Đường Phong có chút đoán không ra.
- Chẳng qua lá gan của tiểu tử ngươi không hề nhỏ a, dĩ nhiên lại muốn tìm người trong Thiên Cốc.
Cổ U Nguyệt đột nhiên nói ra một câu khiến cho sắc mặt Đường Phong thay đổi.
Đường Phong cười khan một tiếng:
- Vì sao Cổ gia chủ lại nói những lời như vậy.
- Ha hả, thực khi dễ ta cũng với những người đó ngu si như nhau sao?
Cổ U Nguyệt bĩu môi nói:
- Trận pháp chi đạo cho tới bay giờ đều chỉ có người trong Thiên Cốc biết. Trong thiên hạ hiện giờ ngoại trừ Thiên Cốc có người tinh thông trận pháp thì không còn có ai, cho dù bốn thế lực lớn cũng không có người hữu duyên học tập được. Nguyên nhân chính là vì điều này cho nên trận pháp mới vô cùng đáng quý, nhất là trận pháp cao thâm.
Ta không biết quyển trận pháp của ngươi từ đâu mà tới và cũng không biết ngươi tu luyện loại trận pháp nào nhưng mấy thứ này hẳn xuất ra từ trong Thiên Cốc.
- Lão thất phu Tư Đồ Thiên Hà và họ Liễu ngay cả nghĩ cũng không xong, dám ra tay cướp đoạt trận pháp, chẳng qua ta biết thứ này là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nếu như có thể đoạt được chỉ sợ sẽ không có phúc tiêu thụ, chỉ có thể dẫn tới tên sát thần kia đến mà thôi.
Cổ U Nguyệt thở dài một tiếng.
Sát thần trong miệng nàng, ngoại trừ Thọ Đồng Tử ở trong Thiên Cốc thì không còn ai khác.
Nữ nhân này nói rất rõ ràng, nếu như Đường Phong còn phủ nhận thì quá là dối trá.
- Cổ gia chủ nói không sai, ta thực sự muốn tìm người của Thiên Cốc, nhưng mà lại không biết đường đi cho nên bất đắc dĩ phải dùng tới hạ sách này.
- Người trong Thiên Cốc như thần long thấy đầu không thấy đuôi, đừng nói là ngươi không tìm thấy, cho dù người của bốn thế lực lớn muốn tìm họ cũng khó như lên trời, biện pháp này của ngươi cũng không tồi, vậy thì thứ bị cướp đi kia có lẽ cũng không phải là quyển trận pháp?
Đôi mi thanh tú của Cổ U Nguyệt nhếch lên.
- Ha ha, một quyển sách còn không đạt tới đẳng cấp bí tịch võ điển mà thôi.
Đường Phong cười cười.
Trước đây khi Cổ U Nguyệt và Tư Đồ Thiên Hà đang đại chiến thì Đường Phong cảm thấy được chính mình đang bị người khác theo dõi cho nên mới cố ý sờ soạng một chút vị trí trước ngực mình, thuận tiện lấy một quyển bí tịch võ điển từ trong không gian Mị Ảnh ra đặt vào trong ngực.
Liễu Như Yên cướp đi thứ kia căn bản không phải là quyển trận pháp.
Chẳng qua những người này không nghĩ ra được Đường Phong có không gian Mị Ảnh để cất dấu, cũng không phải như những người khác mang theo vật phẩm quan trọng theo bên người.
- Ngươi nói rõ ràng như vậy chẳng lẽ không sợ những lời ta vừa nói là dọa ngươi hay sao?
Cổ U Nguyệt cười giảo hoạt nói.
Đường Phong thản nhiên trả lời:
- Cổ gia chủ cũng đã nói nó là củ khoai lang nóng bỏng tay, nếu như hiện giờ ngươi muốn thì ta có thể dâng lên quyển trận pháp.
Vừa nói, Đường Phong đưa tay vào trong không gian Mị Ảnh lấy ra quyển sách Thiên Cơ trận pháp.
Sắc mặt Cổ U Nguyệt thay đổi, hai tròng mắt lung linh nhìn vào quyển Thiên Cơ trận pháp trên tay Đường Phong, trên mặt tràn đầy vẻ do dự và lưỡng lự.
Ngay cả nàng là gia chủ của Cổ gia đối mặt với một quyển trận pháp mà thế nhân giành giật như vậy cũng không thể bảo đảm không động tâm.
- Thôi miễn đi.
Một lát sau Cổ U Nguyệt thi hồi ánh mắt lại, vẻ mặt hối hận nói:
- Thứ này Cổ gia ta không thể tiêu thụ nổi.
Lúc nàng nói xong liền quay sang một bên sẵng giọng:
- Tiểu đồng tử, rốt cuộc khi nào ngươi mới đi ra? Nếu như ngươi còn không ra đây thì ta sẽ cầm quyển trận pháp này đi.
Đường Phong nghe xong lời này, thần sắc nghiêm túc ôm quyền nói:
- Vị đồng tử nào đại giá quang lâm vậy?
- Ha ha, nhiều năm không gặp phong thái của Cổ gia chủ vẫn như trước a.
Một thanh âm thanh thúy truyền đến, chợt thân ảnh của Phúc Đồng Tử xuất hiện trong phạm vi ánh mắt của Đường Phong. Hắn an vị tại vài chục trượng bên ngoài, bên cạnh có mấy cái xác rùa, lúc này hắn đang thu hồi lại xác rùa, động tác không nhanh không chậm.
- Đây cũng là trận pháp sao?
Trong mắt Cổ U Nguyệt tỏa ra một tia sáng kỳ dị.
- Một thủ thuật che mắt người mà thôi.
Phúc Đồng Tử cười cười, đứng dây đi tới.
- Ra mắt đồng tử.
Trong lòng Đường Phong bình tĩnh, chính mình lăn đi lăn lại bao nhiêu ngày như vậy là để dẫn vị đồng tử trước mắt này tới, hiện giờ xem ra cuối cùng cũng đạt được điều mong muốn.
- Đường công tử mong muốn, đồng tử làm sao dám không đến?
Phúc Đồng Tử nhìn Đường Phong nói:
- Còn mong Đường công tử đưa trận pháp Thiên Cơ quy về nguyên chủ.
Đường Phong nói:
- Nếu như đồng tử đã tới khẳng định cũng biết Đường mỗ có chuyện muốn hỏi phải không? Nếu không ngại mời đáp trả vãn bối vài vấn đề? Dù sao đi nữa quyển trận pháp trên tay vãn bối cũng không chạy đâu được.
Phúc Đồng Tử gật đầu nói:
- Cũng được.
Không chờ Đường Phong mở miệng Phúc Đồng Tử liền nói luôn:
- Người mà Đường công tử muốn tìm hiện giờ ở phía đông nam!
Đường Phong lộ ra vẻ khiếp sợ, chính mình còn chưa kịp hỏi thì Phúc Đồng Tử đã trả lời ra đáp án, xem ra trước đây hắn nói qua tính toán đại sự thiên hạ cũng không phải hư ngôn.
- Cụ thể ở địa phương nào?
Đường Phong truy hỏi.
Không ngờ rằng Phúc Đồng Tử lắc đầu nói:
- Thiên Cốc tính toán không thể nói hết! Nếu không bản đổng tử sẽ bị tai vạ tới nơi!