Vô Thường

Chương 1060: Quá ngây thơ rồi



Lời nói còn chưa hết miệng của Diệp Lạc Hàn đã bị bàn tay nhỏ bé của Hạ Tử bưng lại, thần sắc Hạ Tử tràn ngập hạnh phúc:

- Không được nói nữa.

Đường Phong ở bên cạnh nghe được như bị chuột rút.

Tiểu cô nương quá ngây thơ rồi, lời thề của nam nhân giống như là mây khói, đó là chuyện chỉ có thể đi không có đường về, căn bản không vượt qua được khảo nghiệm.

Nhất là dưới tình huống như vậy mà phát lời thề độc, căn bản lời nói kia chính là rắm chó!

- Thực ra…

Hạ Tử cắn nhẹ môi, biểu lộ tình cảm của mình ra ngoài, thanh âm ôn nhu nói:

- Nếu như sư huynh thích tiểu sư muội cứ nói, ta cũng không ngại đâu.

- Nam nhân có ba bốn vợ là chuyện thường tình, chỉ cẩn trong lòng sư huynh có Tử nhi là Tử nhi đã rất mãn nguyện rồi.

- Có thật không?

Nguyên bản Diệp Lạc Hàn vừa thốt ra lời thề son sắt nghe điều này thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lời vừa thoát ra khỏi miệng thì thần sắc cũng xấu hổ vô cùng, cười mỉa nói:

- Sư muội đang nói cái gì vậy?

Hạ Tử nói:

- Tử nhi rất nghiêm túc, muội biết huynh thích tiểu sư muội, tiểu sư muội tuổi còn trẻ mà lại nhỏ nhắn xinh xắn, hơn nữa lớn lên cũng có vẻ đẹp thanh thuần động lòng người, ai nhìn thấy đều sẽ thích. Không bằng chúng ta đi cầu sư phụ đem nàng với ta cùng nhau hứa gả cho huynh.

Diệp Lạc Hàn kinh ngạc nhìn Hạ Tử, chần chừ một lát rồi mới mở miệng nói:

- Tử nhi thực sự không ngại sao?

Hạ Tử lắc đầu:

- Nếu để bụng thì hôm nay Tử nhi cũng sẽ không nói với sư huynh những lời này.

Diệp Lạc Hàn cảm động muốn chết, một tay ôm Hạ Tử vào trong lòng:

- Sư muội thực sự là một nữ nhân vô cùng tốt, sư huynh có thể có được muội đã là may mắn tu được tám đời rồi!

Đường Phong nghe được co giật rút chân.

Người thanh niên này cũng quá ngây thơ rồi! Nam nhân nói không thể tin, nữ nhân nói càng không thể tin!

Không nói Hạ Tử có phải là người có khí độ lớn đến vậy không, cho dù nàng có thái độ vô cùng rộng rãi thì làm người nam nhân cũng không được biểu hiện quá mức như vậy.

Hai vị sư huynh sư muội liếc mắt đưa tình ở chỗ này Đường Phong vẫn không nghe được tin tức nào về Chu Tiểu Điệp, cho đến khi trong phòng truyền tới thanh âm thở dốc và tiếng cởi quần áo thì Đường Phong mới nhanh chân rời khỏi.

Ở đâu đây? Đường Phong trốn trong một góc tường suy nghĩ liên tục, cuối cùng vẫn không ra rốt cuộc Chu Tiểu Điệp sẽ ở nơi nào, quay đâu nhìn lại xung quanh, Đường Phong lại bước tới một gian nhà có ánh nến chưa tắt.

Còn chưa tới gần gian nhà này tai của Đường Phong đã nghe được một chút âm thanh quen thuộc.

Động tác của Đường Phong đột nhiên chậm lại, di chuyển vô cùng cần thận, bởi vì thanh âm có chút quen thuộc này là của Liễu Như Yên!

Thời gian khi còn ở trong Loa Thành, tuy rằng Đường Phong còn chưa nghe Liễu Như Yên nói qua một câu hoàn chỉnh nhưng mà khi nàng đánh lén mình một kích không có kết quả thì vẻ kinh ngạc đã khắc sâu ở trong đầu Đường Phong.

Đối phương là một cao thủ Linh Giai thượng phẩm, Đường Phong cũng không dám tới gần, chỉ có thể đứng cách xa cự ly khoảng ba mươi trượng dừng lại, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.

- Thế nào, sinh hoạt chỗ này đã quen chưa?

Liễu Như Yên nói một câu khiến tim của Đường Phong thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Nàng đang hỏi ai, hỏi Chu Tiểu Điệp sao? Có thể bị nàng hỏi như vậy sợ rằng chỉ có Chu Tiểu Điệp. Tuy rằng nghĩ như thế nhưng mà Đường Phong cũng không xác định được suy đoán của mình cho chính xác hay không.

Liễu Như Yên hỏi xong cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, đợi một lát sau nàng lại mở miệng nói tiếp:

- Ta biết ngươi tức giận là ta không biết tốt xấu mang ngươi tới nơi đây, nhưng mà ta không đành lòng thấy một mầm tốt như vậy lại bị mai một, ngươi có ưu thế mà người khác không có, cũng có tư chất mà người khác không có, ta mang ngươi tới Trảm Hồn Tông cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi.

- Nếu quả thật là vì tốt cho ta, để ta rời khỏi nơi này!

Một thanh âm truyền ra, nghe được thanh âm này, tảng đá nặng trong lòng Đường Phong cuối cùng cũng được gỡ bỏ!

Đây xác thực là Chu Tiểu Điệp không còn nghi ngờ gì nữa, tuy rằng thanh âm của nàng mang theo một tia căm tức nhưng trung khí mười phần, cũng không có vết tích thụ thương.

An toàn là đủ rồi! Tối nay Đường Phong đến đây chính là để kiểm tra xem Chu Tiểu Điệp có an toàn hay không, nghe được câu nói này thì mục đích của Đường Phong cũng đã hoàn thành.

- Ngươi không thích Trảm Hồn Tông sao?

Bên trong phòng, Liễu Như Yên đứng trước khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của nàng hỏi.

Trên tay Chu Tiểu Điệp lộ ra một thanh chủy thủ, bên hông còn lộ ra túi ám khí mà nàng tự may, nghe được lời này liền cười lạnh nói:

- Ngươi bắt ta đến đây, buộc ta bái ngươi làm sư phụ, ngươi nghĩ rằng ta thích địa phương này sao?

Liễu Như Yên nghe vậy thở dài nói:

- Ta biết trong lòng ngươi suy nghĩ thế nào, nhưng mà mấy năm nữa qua đi ngươi sẽ lại cảm tạ ta, cảm tạ ta đã mang ngươi ra khỏi cái địa phương kia, đi tới cánh cửa rộng lớn của thế giới.

- Đó là ngươi tự mình hoang tưởng.

Chu Tiểu Điệp căm giận nói:

- Cho dù có thật một ngày ta tu luyện thành công, ta cũng sẽ không cảm tạ ngươi. Muốn ta cảm tạ chỉ có một người, đó mới chân chính là sư phụ của ta!

Người trong miệng Chu Tiểu Điệp chính là mình sao? Đường Phong nghe được vừa vui mừng vừa xấu hổ, lại nói tiếp từ khi thu nhập Chu Tiểu Điệp làm môn hạ vì sao chính mình không đi dạy bảo nàng, một thân thực lực hôm nay của Chu Tiểu Điệp cũng là do toàn bộ nỗ lực của chính mình.

- Ngươi….

Liễu Như Yên khẽ cười một tiếng:

- Tuy rằng người sư phụ kia của ngươi ta chưa từng gặp gỡ nhưng ta biết chắc hắn là kẻ không biết trọng dụng tài năng.

- Sưu…

Một tiếng xé gió vang lên, lời Liễu Như Yên vừa dứt thì Chu Tiểu Điệp đã động thủ. Bàn tay nàng bắn tới một kích còn chưa dứt, tất cả những thủ pháp ám khí mà Đường Phong dạy nàng đều được Chu Tiểu Điệp thi triển thỏa thích đi ra.

Liễu Như Yên ngồi ngay ngắn trên ghế, thân thể chưa từng động đậy chút nào, nàng chỉ dùng một tay giống như huyễn ảnh liền đánh rơi tất cả ám khí xuống mặt đất.

Chờ đến khi túi ám khí của Chu Tiểu Điệp trống rỗng thì nàng vẫn chưa bị một vết thương.

- Không cho ngươi nói bậy về sư phụ ta!

Chu Tiểu Điệp dùng ám khí không được, căm tức vô cùng.

Cương khí trong tay Liễu Như Yên bắn ra đem tất cả những ám khí hóa thành chất lỏng, nhẹ giọng nói:

- Thứ đó là hắn dạy ngươi sao? Thuật ám khí chỉ là một thứ tam giáo cửu lưu, căn bản không được tính là gì, người tinh thông ám khí làm sao có thể trở thành người tài? Ta không phải đang nói xấu hắn, mà chỉ đang giãi bày sự thực mà thôi.