Vô Thường

Chương 1065: Hắn tới



- Qua đây!

Đường Phong ngoắc tay về phía nó, con linh thú rất nhu thuận đi tới bên cạnh Đường Phong, Đường Phong lấy thế đánh sét không kịp bưng tai chặt vào cái cổ của nó, sau đó lại lấy một bao trùm vào mũi miệng của nó.

Ngắn ngủi thời gian ba hơi thở, linh thú này liễn ngã xuống trên mặt đất.

- Hừ hừ…

Đường Phong cười nhạt không thôi, chính mình dự phối trí ra một ít mê dược đưa vào, đây chỉ là một đầu linh thú lục giai sao có thể chống chọi được.

Làm xong những chuyện này Đường Phong mới vội vàng chạy tới đỉnh núi, đi tới địa điểm ước định trước với Chu Tiểu Điệp.

Chỗ đỉnh núi này cách mấy gian nhà kia hơn trăm trượng ở trong đống loạn thạch, ở đó Chu Tiểu Điệp nóng như có lửa đốt trong lòng đang chờ đợi, thỉnh thoảng lồng ngực truyền tối tiếng tim đập kịch liệt, vẻ mặt tươi cười lộ ra niềm hạnh phúc vô cùng.

Từ một ngày bị Liễu Như Yên bắt đi khỏi Chu gia đưa tới Trảm Hồn Tông, Chu Tiểu Điệp đã cho rằng sẽ phải vĩnh viễn sống ở nơi này.

Chu gia là một tiểu gia tộc, lấy việc buôn bán làm gốc rễ cho nên cũng không có nhân vật lớn nào, kết bạn được với Đường gia bảo chẳng qua cũng do phúc khí của Đường Phong mà thôi.

Tuy rằng Chu Tiểu Điệp biết được vị sư phụ trẻ tuổi của mình rất lợi hại nhưng càng biết rõ ràng nội tình của Trảm Hồn Tông hơn.

Thân là thế lực lớn thứ hai trong thiên hạ, cho dù vị sư phụ trẻ tuổi kia muốn tới đây cứu mình cũng khó khăn vô cùng, cao thủ ở đây có vô số người, căn bản không phải một người như hắn có thể chống đối lại, làm không tốt còn có thể mất đi tính mệnh của chính mình.

Huống chi, hắn có đến cứu mình hay không còn là chuyện khó nói.

Từ khi bái nhập làm môn hạ của hắn, Chu Tiểu Điệp phát hiện ra hắn đối với chính mình cũng không quan tâm lắm, tuy rằng miệng của hắn nói quan tâm tới đôi tay của chính mình nhưng thời gian gặp mặt hắn mấy năm nay cũng không có nhiều, đại đa số thời gian hắn đều chạy tới chạy lui ở bên ngoài, thỉnh thoảng trở về cũng không dạy bảo chính mình.

Chỉ bằng vào quan hệ như vậy Chu Tiểu Điệp cũng không cho rằng hắn có thể mạo hiểm sinh mệnh để xông vào chỗ long đàm hổ huyệt như thế này. Nhưng nói thế nào đi nữa thì mình cũng là đồ đệ của hắn, là đệ tử đầu tiên của Đường Môn, chung quy hắn cũng không thể buông tay mặc kệ đi?

Trong tiềm thức, Chu Tiểu Điệp hi vọng sư phụ có thể tới mang chính mình đi, nhưng rồi lại hy vọng hắn không qua đây, loại cảm xúc trái chiều này luôn luôn quay cuồng trong tâm trí nàng.

Dần dần một tháng qua đi, hai tháng qua đi… Chu Tiểu Điệp cũng chậm rãi tiếp nhận số phận của chính mình, mặc dù ngữ khí khi đối mặt với Liễu Như Yên vẫn cứng cỏi nhưng nàng cũng tự biết chính mình căn bản không có biện pháp thoát khỏi Trảm Hồn Tông.

Như vậy cũng tốt, nói thế nào đi chăng nữa Trảm Hồn Tông cũng là thế lực lớn thứ hai trong thiên hạ. Liễu Như Yên lại là nhân vật đã thành danh, người khác muốn bái nàng làm sư đều nghĩ đủ mọi phương pháp đều không được. Hơn nữa nàng cảm thấy mình ở trong đây cũng không có vấn đề gì, tuy rằng có một vị sư tỷ ghét mình, luôn luôn vô duyên vô cớ tìm tới mình gây phiền phức, một vị sư huynh giống như thuốc cao bôi trên da cho suốt ngày theo đuổi chính mình, không có chuyện gì vẫn cứ xun xoe bên cạnh.

Trong lúc Chu Tiểu Điệp thiếu chút nữa chấp nhận số phận của chính mình thì không ngờ rằng có thể gặp được Đường Phong ở dược viên.

Tuy rằng diện mạo như vậy không hề có ấn tượng trong quá khứ nhưng dáng vẻ tươi cười và ngữ khí kia lại chính là Đường Phong không thể nghi ngờ.

Vị sư phụ tuổi trẻ này lại cứ như thế mà xông vào Trảm Hồn Tông tới cứu chính mình sao? Hầu như Chu Tiểu Điệp không thể tin được.

Trong lòng mỗi một cô gái trẻ đều từng có một giấc mộng, ở trong thời gian mình gặp phải nguy hiểm thì có thể có một anh hùng không ngại nguy hiểm đi tới bên cạnh cứu vớt mình. Chu Tiểu Điệp cũng không ngoại lệ, cho dù vị anh hùng này trên danh nghĩa là sư phụ của mình.

Nhưng mà hắn tới! Hắn thực sự tới, một mình một ngựa xông thẳng vào thế lực lớn hai thiên hạ như Trảm Hồn Tông.

Hiện giờ có thể xác nhân được người quản sự dược viên kia chính là sư phụ của mình, Chu Tiểu Điệp hầu như không thể khống chế được tâm tình của chính mình.

Nếu như nói mấy vị sư mẫu kia vị rơi vào khốn cảnh như vậy hắn sẽ liều mình tới cứu Chu Tiểu Điệp còn có thể lý giải. Nhưng mà vì sao hắn lại có thể tới cứu mình?

Nghĩ đi nghĩ cũng không biết nghĩ tới điều gì, trên khuôn mặt của Chu Tiểu Điệp hiện lên một tia ửng hồng, nàng nhịn không được đánh mình một cái, miệng lẩm bẩm:

- Thực mất mặt.

Trong lúc nàng còn đang vô cùng xấu hổ thì đột nhiên có một tiếng bước chân truyền tới bên cạnh.

Chu Tiểu Điệp mừng rỡ vô cùng xoay người lại, cuối cùng lại gặp phải khuôn mặt nàng chán ghét vô cùng. Người tới cũng không phải Đường Phong mà là đệ tử thứ hai của Liễu Như Yên, là tên Diệp Lạc Hàn giống như thuốc cao bôi trên da chó theo đuổi không ngừng.

- Tiểu sư muội thật lịch sự tao nhã, ban đêm ra đây ngắm phong cảnh sao?

Diệp Lạc Hàn không biết từ nơi nào chui ra chắn trước mặt nàng, cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy vô cùng tiêu diêu, trên mặt quạt còn in bốn chữ triện Thượng Thiện Nhược Thủy.

Không đề cập tới điệu bộ lúc này, nếu một người xa lạ nhìn thấy Diệp Lạc Hàn cũng chỉ thấy một bộ dáng nho nhã tuấn tú xuất hiện trong đầu, nếu không phải như vậy Hạ Tử cũng sẽ không khăng khăng một mực với hắn. Nhưng mà khi hắn tận lực bày ra thái độ thế này lại khiến cho Chu Tiểu Điệp cảm thấy chán ghét.

- Ta có hứng thú hay không cũng không liên quan tới ngươi.

Chu Tiểu Điệp biết đối phó người như vậy tuyệt đối không thể lộ ra vẻ hòa nhã, một khi hòa nhã với hắn thì hắn càng đeo dính thêm chặt không rời.

- Tiểu sư muội vẫn ngay thẳng như vậy.

Da mặt Diệp Lạc Hàn so với tường thành còn dày hơn, mấy ngày này liên tục ở bên cạnh Chu Tiểu Điệp không rời nửa bược, tập mãi trở thành thói quen, vừa nói vừa cởi bỏ áo choáng trên người phủ lên người Chu Tiểu Điệp nói:

- Đêm đã khuya, tiểu sư muội chớ để mình bị lạnh.

Chu Tiểu Điệp lắc mình né tránh, nhíu mày nói:

- Ngươi có chuyện gì thì mau nói, ta cũng không hy vọng bóng đêm yên tĩnh như vậy lại bị ngươi quấy rầy.

Hiện giờ khẳng định sư phụ đang trên đường tới đây, nếu để cho hắn thấy chính mình và Diệp Lạc Hàn độc thân ở đây không biết sư phụ sẽ nghĩ thế nào. Hơn nữa tối nay mình muốn cùng sư phụ ly khai khỏi Trảm Hồn Tông, làm sao có thể để người này dây dưa không ngừng.

Diệp Lạc Hàn cười ha hả:

- Không có chuyện gì, chỉ là vết thương có chút đau nên mới đi ra ngoài một chút mà thôi, lại không nghĩ tới gặp được tiểu sư muội ở chỗ này.

Diệp Lạc Hàn cố ý bới lại chuyện vết thương nói ra khiến Chu Tiểu Điệp có chán ghét cũng không thể tránh được, dù sao vết thương của hắn cũng do ban ngày đỡ hộ mình.

- Hôm nay sư phụ lại đi rồi.

Diệp Lạc Hàn phe phẩy quạt trên tay lại.

- Theo lý mà nói, sư phụ vừa đi thì trên Lưu Vân Phong phải do đại sư huynh đảm đương trách nhiệm nhưng mà huynh ấy si mê luyện đan không màng thế sự, cuối cùng thân làm nhị sư huynh ta phải vất vả hơn. Nếu tiểu sư muội có chuyện gì cần nói thì cứ nói với ta là được, nhị sư huynh đều có thể giúp ngươi thỏa mãn.

- Không cần gì cả, ta không cần cái gì.

Chu Tiểu Điệp nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện vết tích của Đường Phong, trong lòng không khỏi thở ra một hơi.

- Ha ha.

Diệp Lạc Hàn gợi lại quá khứ cũng không thể đả động được Chu Tiểu Điệp liền nói thẳng chuyện của mình ra:

- Có lẽ tiểu sư muội đã biết được tâm ý của sư huynh rồi?

Đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào khiến Chu Tiểu Điệp không được tự nhiên.

- Sư huynh rất thích tiểu sư muội.

Vẻ mặt của Diệp Lạc Hàn nghiêm chỉnh.

- Không phải ngươi có Hạ Tử rồi sao?

Chu Tiểu Điệp cười nhạt.

Lời này khiến sắc mặt Diệp Lạc Hàn đỏ lên, hắn cười mỉa nói:

- Cho dù vậy sư huynh vẫn si tình với tiểu sư muội vạn phần, không biết tiểu sư muội…

- Hy vọng hão huyền!

Chu Tiểu Điệp lười nói chuyện vô ích với hắn, lại càng sợ Đường Phong tới đây gặp được liền nghĩ cách ly khai.

Nhưng đúng lúc đó Diệp Lạc Hàn ở bên cạnh lại bất ngờ nắm cánh tay nàng.

Hầu như là phản xạ có điều kiện, trong lúc Chu Tiểu Điệp bị nắm lấy tay liền vận khởi cương khí toàn thân mạnh mẽ đẩy một chưởng tới trước ngực Diệp Lạc Hàn.

Nhưng mà cho dù Diệp Lạc Hàn thụ thương cũng là một Linh Giai, Chu Tiểu Điệp chỉ có cảnh giới Thiên Giai làm sao ngăn lại được hắn?

Tiện tay ngăn lại, Diệp Lạc Hàn liền cản chiêu thức của Chu Tiểu Điệp xuống, hai tay gắt gao nắm chặt đôi tay của nàng.

- Buông!

Chu Tiểu Điệp giãy dụa không ngớt.

Không động còn tốt, nhưng động đậy lại càng kích phát thêm thú tính của Diệp Lạc Hàn, thân là nam nhân lại ngửi thấy mùi thơm si mê, nhìn thấy khuôn mặt thanh thuần gần trong gang tấc, dục hỏa trong lòng Diệp Lạc Hàn cuồn cuộn trỗi dậy, thần sắc vô cùng do dự.

Diệp Lạc Hàn cũng không phải là chính nhân quân tử, gặp phải loại chuyện tình này tự nhiên phản ứng đầu tiên là nhân cơ hội bắt lấy tiểu sư muội, nhưng khiến cho hắn do dự chính là sư phụ vô cùng thương yêu tiểu sư muội, nếu để cho sư phụ biết mình khi dễ nàng ở đây thì khẳng định sẽ trách phạt chính mình.

Cho nên trong nhất thời Diệp Lạc Hàn không biết phải làm gì cho đúng, chỉ có thể gắt gao nắm chặt cánh tay của Chu Tiểu Điệp không cho nàng rời đi.

- Nhanh tay buông ra,

Một thân cương khí của Chu Tiểu Điệp vận chuyển không được, gấp đến độ hoa dung thất sắc:

- Ngươi muốn làm gì?

Trong lúc bị chấn kinh Chu Tiểu Điệp giống như con thỏ bị thợ săn đuổi bắt sợ hãi vô cùng, thần sắc nàng hiện giờ khiến cho ai cũng phải yêu mến, cũng khiến cho trong lòng Diệp Lạc Hàn dâng lên một cỗ xung động.

Loại xung động này khiến cho lý trí của Diệp Lạc Hàn bị lu mờ, hắn nuốt nước bọt nói:

- Tiểu sư muội, sư huynh thực sự yêu mến muội.

Vừa nói Diệp Lạc Hàn liền hôn vào khuôn mặt của Chu Tiểu Điệp. Trước sau đều đã chọc giận nàng, hơn nữa nếu cơ hội tốt như vậy không biết nắm giữ thì trời biết khi nào mới có thể gần gũi được tiểu sư muội? Đơn giản nhất chính là để gạo nấu thành cơm, da mặt nữ nhi vô cùng mỏng, đến lúc đó chỉ sợ nàng cũng không dám cáo trạng trước mặt sư phụ.

Mắt thấy sắp đại công cáo thành, đôi môi trên khuôn mặt trắng nõn của tiểu sư muội sắp bị mình hôn thì đột nhiên Diệp Lạc Hàn nghe được một thanh âm xé gió bắn tới cách đó không xa, ngay lập tức da thịt hắn co rúm lại, đó là cảm giác cảm nhận được nguy hiểm.

Phản ứng của Diệp Lạc Hàn vô cùng nhanh cấp tốc thoát khỏi vị trí cũ tránh được ám khí của người kia đánh lén, nhưng mà trên lỗ tai lại truyền tới cảm giác đau nhức.

Không nói cũng biết được thanh âm xé không khí kia xẹt qua khiến cho Diệp Lạc Hàn bị ù tai, đau đớn khiến hắn hít sâu vào một hơi khí lạnh, giờ khắc này hắn cũng không còn quan tâm tới tiểu sư muội nào cả, chỉ cảm thấy bên tai vô cùng im ắng, rồi sau đó cảm nhận được khuôn mặt ẩm ướt, máu tươi ấm áp không biết từ nơi nào chảy xuôi xuống, trong chớp mắt đã nhiễm đỏ cả hai má.

- Lỗ tai của ta…

Thanh âm Diệp Lạc Hàn nhẹ giọng gầm gừ.

- Sột soạt…

Một chuỗi âm thanh của tiếng bước chân trầm trọng vang lên, tiếng vang như công kích này hiện lên ở khắp mọi nơi chầm chậm tiến tới gần.

Diệp Lạc Hàn ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy được một thân ảnh mang theo hàn khí nhàn nhạt không biết xuất hiện ở chỗ nào trong đêm đen kịt, thậm chí Diệp Lạc Hàn còn có thể thấy được cặp mắt đỏ tươi kia giống như đôi mắt của mãnh thú chỉ chực ăn thịt uống máu người khác.

Hàn ý lạnh lẽo từ đáy lòng dâng lên, Diệp Lạc Hàn không khỏi trầm giọng quát to:

- Ai!

- Sột soạt…

Người kia vẫn như cũ đi tới không dừng, mỗi một bước càng khiến cho Diệp Lạc Hàn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo hơn một ít.

Dần dần, Diệp Lạc Hàn thấy rõ dung mạo của người đang tới, nhưng đến khi hắn thấy rõ thì cũng không khỏi sửng sốt, bởi vì người này chính là người mà hắn gặp được vào ban ngày, tên quản sự dược viên nhìn qua vô cùng đần độn.

Đường Phong lạnh lùng nhìn Diệp Lạc Hàn, giống như một người đồ tể nhìn một con sơn dương! Tuy rằng hắn biết tên đệ tử thứ hai của Liễu Như Yên cũng không phải là chính nhân quân tử gì nhưng không nghĩ tới rằng hắn lại có lá gan lớn như vậy.

Nếu hôm nay chính mình tới muộn một chút thì có lẽ Chu Tiểu Điệp khó mà thoát khỏi độc thủ.

- Qua đây!

Đường Phong vẫy vẫy tay hướng tới Chu Tiểu Điệp, tiểu nha đầu nhanh chóng chạy qua rồi trốn ở sau lưng Đường Phong, hai mắt nước mắt ngắn nước mắt dài nói:

- Hắn khi dễ ta!

- Ta thấy rồi.

Đường Phong gật đầu.

- Đừng sợ, đã có ta tới!

Nghe xong những lời này trong lòng Chu Tiểu Điệp bình tĩnh lại, ngược lại Diệp Lạc Hàn đỏ rực đôi mắt lên.

Hắn thân là đệ tử thứ hai của Liễu Như Yên, trăm phương nghìn kế để tiếp cận tiểu sư muội của hắn lại không có biện pháp thực hiện. Nhưng lúc này một tên quản sự dược viên từ trên trời rơi xuống dĩ nhiên lại vô cùng thân thiết với tiểu muội khả ái của mình, dựa vào cái gì?