Vô Thường

Chương 1099: Mê cục



- Chuyện này không ai biết cả, nhìn từ bên ngoài Hư Thiên Điện rất nhỏ nhưng mà bên trong lại khổng lồ dị thường, rốt cuộc làm sao tạo ra công trình này bản công tử cũng không hề biết.

- Thì ra là vậy, vậy thì nhất định nơi này có lưu lại bảo bối từ thời thượng cổ.

Nữ tử vô cùng hưng phấn.

- Công tử, chúng ta vào xem sao.

- Không vội.

Chiến Vô Song vừa nói vừa tiến tới nữ tử trước mặt, dùng ngón tay nâng cằm của nàng lên:

- Bản công tử trăm cay nghìn đắng mới có thể mang ngươi đi lên đây, ngươi phải báo đáp như thế nào?

- Công tử...

Sắc mặt nữ tử càng hồng hào, cúi đầu e thẹn.

- Ngươi để bản công tử tùy ý mang lên trước, lẽ nào không nghĩ tới hậu quả này sao?

Chiến Vô Song mỉm cười ôm nữ tử vào trong lòng, bộ ngực to lớn của nữ tử dính chặt vào ngực của hắn, bàn tay còn lại chậm rãi vuốt ve mông của đối phương.

- Công tử không nên..., đợi lát nữa nếu có người đi lên...

Nữ tử cố nén dục vọng, nàng vốn không phải cô nương đứng đắn, nếu là cô nương đứng đắn cũng sẽ không để Chiến Vô Song tùy ý mang lên đây, chỉ là nàng cũng biết đạo lý lạt mềm buộc chặt, nàng còn muốn Chiến Vô Song đưa nàng vào bên trong Hư Thiên Điện tầm bảo, nếu như bị hắn ăn ở đây thì còn lợi thế nào nữa?

- Yên tâm đi, nhưng người đó không có cách lên, trong vòng ba canh giờ đừng nghĩ tới chuyện lên được, chúng ta có rất nhiều thời gian.

Hô hấp của Chiến Vô Song ồ ồ, đôi mắt cũng dần dần đỏ lên.

- Không nên mà, ở đây trống trải như vậy, không bằng chúng ta tiến vào bên trong Hư Thiên Điện tìm một nơi yên lặng đi...

- Bản công tử thích ở đây,

Đột nhiên thần sắc Chiến Vô Song trở nên dữ tợn, lực đạo trên tay gia tăng rất nhiều,

Nữ tử kinh hô một tiếng, nhíu mày nói:

- Vô Song công tử làm người ta đau quá.

Ngẩng đầu nhìn lại, nữ tử không khỏi càng hoảng sợ, nguyên bản Chiến Vô Song tuấn nhã ôn như không biết từ lúc nào ánh mắt đã đỏ lừ, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, giống như con trâu đực đang động dục, thở ra từng hơi một ồ ồ.

- Công tử... Ngươi...

Nữ tử còn chưa nói hết thì đã thấy Chiến Vô Song đẩy ngã mình nhào xuống mặt đất, chợt hắn mở miệng lớn cắn vào cổ của chính mình.

- A...

Nữ tử hét thảm một tiếng, nàng cảm giác cổ của mình đang chảy ra máu tươi, cố tình phản kháng lại nhưng thực lực của nàng căn bản không so được với Chiến Vô Song, làm sao có thể phản kháng được? Ngược lại y phục của nàng bị Chiến Vô Song xé nát ra.

Tiếng cầu xin tha thứ, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, quần áo bay lượn khắp mọi nơi, máu tươi dần dần thẩm thấu xuống mặt đất.

Sau nửa canh giờ, Chiến Vô Song mới chỉnh lại quần áo chính tề, sau khi lau đi vết máu ở khóe miệng liền lạnh lùng nhìn nữ tử nằm dưới đất đã mất đi sinh cơ, hừ lạnh nói:

- Vọng tưởng cùng bản công tử vào điện, hừ, mang ngươi đi vào như vậy, chẳng phải bản công tử gặp phải nguy hiểm hơn rất nhiều sao?

Lời vừa dứt hắn liền khom lưng nhặt thi thể của nữ tử trên mặt đất, che giấu đi vết máu và các vết tích khác mới hướng tới cửa lớn của Hư Thiên Điện mà đi vào.

Người đời chỉ biết Vô Song công tử của Chiến gia có tính phong lưu, cả ngày tầm hoa vấn liễu nhưng lại không biết sở thích của Chiến Vô Song không phải mỹ nhân mà là vẻ giãy dụa và tiếng kêu thảm thiết của mỹ nhân trước khi chết, mà điều hắn thích nhất chính là trong lúc ân ái với mỹ nhân thì cắn vào cổ nàng để hút máu, cái loại cảm giác máu tươi ấm áp chảy vào miệng này thường thường có thể tăng thêm rất nhiều hưng phấn và vui sướng.

Nhưng nói cũng kỳ lạ, trong lúc đang đạt được hưng phấn cực độ thì Chiến Vô Song không thể bảo trì được lý trí của mình, một khi xong việc lại rất ghét mùi máu tươi trong miệng. Nhưng bệnh trạng này lại căn bản không có biện pháp thay đổi, trước đây khi Chiến Vô Song còn ở Chiến gia thì có rất nhiều tỳ nữ xinh đẹp bị chết thảm dưới tay hắn, bất đắc dĩ hắn mới phải ly khai khỏi Chiến gia.

Chiến gia cũng rất đồng ý với điều này, hắn đi ra ngoài gây họa với người khác cũng đừng động tới nữ nhân nhà mình.

Cho nên Vô Song công tử mới có thể suốt ngày rong chơi ở bên ngoài, rất ít khi trở về Chiến gia, mà lúc này hắn ở ngoài nghe được tin tức này mới có thể chạy nhanh tới đây như vậy, nếu không như vậy thì sợ rằng phải mấy ngày nữa mới có thể đi tới được Hư Thiên Điện.

Đi vào trong Hư Thiên Điện, tâm tình của Chiến Vô Song không khỏi kích động. Đây chính là địa phương cất giữ rất nhiều bảo bối được gia tộc ghi chép trong điển tịch, mỗi một đệ tử Chiến gia tiến nhập vào đây đều thu hoạch được rất nhiều, lúc này đến lượt mình có thể thu hoạch được cái gì?

Chiến Vô Song một mặt nhớ lại ghi chép trong điển tịch một mặt đi tìm một gian phòng hẻo lánh tiện tay quăng thi thể nữ tử đã nguội lạnh vào bên trong, sau đó đánh ra một chưởng vào thi thể kia khiến nó không ra hình dạng gì nữa, kể từ đó cho dù có người phát hiện thi thể ở đây cũng không nhận biết được thân phận của nàng, lại càng sẽ không liên lụy tới chính mình.

Làm xong việc này Chiến Vô Song mới hăng hái hành động, chính mình là người đầu tiên tiến nhập vào bên trong Hư Thiên Điện, nhất định nhanh chân hơn so với người khác. Tuy rằng cảnh giới Linh Giai trung phẩm không được tính là đứng đầu nhưng mà tầm bảo ở trong Hư Thiên Điện thì không chỉ dựa vào thực lực vào còn phải dựa vào vận khí!

Vận khí tốt, mặc dù thực lực thấp kém cũng có thể tìm được bảo bối, nếu vận khí kém thì cho dù thực lực cao tới đâu cũng sẽ chết không có chỗ chôn.

Chỉ là Chiến Vô Song còn không biết, hắn nghĩ rằng mình là người đầu tiên tiến vào bên tron Hư Thiên Điện thật ra không phải, trên thực tế đã có người sớm hơn hắn một bước.

Mà người này chính là Đường Phong.

Trong lúc Hư Thiên Điện vừa mới mở ra thì hắn bị Lộc Đồng Tử dùng trận pháp truyền tới đây trong nháy mắt, mà cho tới hôm nay cũng đã qua bốn ngày.

Bốn ngày trôi qua, thương thế trên đùi của Đường Phong đã không còn trở ngại, dựa vào tố chất cường hãn của bản thân và năng lực khôi phục thì vết thương ngoài da cơ bản đã khỏi hẳn, xương cốt bị rạn nứt cũng đã chậm rãi khép lại, kinh mạch cũng được tu bổ đầy đủ.

Ít nhất hiện giờ Đường Phong đã có thể thả lỏng cơ thể, thương thế hiện giờ nhìn qua không lưu lại di chứng, chỉ cần điều dưỡng một thời gian liền có thể khôi phục lại hoàn toàn.

Không chỉ thương thế của chính mình được khôi phục mà Linh Khiếp Nhan cũng giống như vậy. Ngâm mình bên trong linh nhũ một thời gian khiến cho vết rạn ngoài thân của nàng cũng chậm rãi khép lại.

Cuối cùng nha đầu cũng đã tình táo, tinh thần cũng không tệ lắm, chẳng qua vẫn ngâm mình trong linh nhũ không hề ly khai ra ngoài.

Tất cả mọi chuyện đều phát triển tốt đẹp ngoại trừ không biết nơi đây rốt cuộc ở chỗ nào.

- Phong ca ca, đây rốt cuộc là địa phương nào nha?

Linh Khiếp Nhan thu nhỏ lại thành người tí hon, giống như con cá bơi lội trong linh nhũ, thỉnh thoáng ló đầu ra nhìn bốn phía xung quanh.

- Ta cũng không biết. Nàng hôn mê trong lúc ta đang đại chiến cùng với Chiến Khôn, đột nhiên dưới chân sáng lên, đến khi phản ứng lại thì đã ở chỗ này rồi.

Đường Phong một mặt đả tọa một mặt đáp.

- Sáng?

Linh Khiếp Nhan nghi hoặc không ngớt:

- Nếu nói như vậy thì chẳng lẽ là tác dụng của trận pháp?

- Phải, ta cũng nghĩ như vậy. Có thể do ta không cẩn thận đạp nhầm vào trận pháp của tiền bối nào đó bố trí.

- Vậy chẳng lẽ nơi đây là chỗ ẩn tu của vị tiền bối cao nhân đó?

Ánh mắt Linh Khiếp Nhan sáng ngời.

- Chờ cho thương thế khá hơn một chút rồi hẵng đi ra ngoài.

Đường Phong khẽ cười một tiếng, tình huống hiện giờ còn không rõ ràng, cũng không biết nơi đây có nguy hiểm gì không, tự nhiên dưỡng thương sẽ quan trọng hơn, như vậy cho dù gặp phải nguy hiểm cũng sẽ không ngồi chờ chết.

Dưỡng thương là chuyện tình vô cùng khô khan, may mà Đường Phong không chỉ có một mình mà còn có Linh Khiếp Nhan làm bạn, khi hai người buồn chán đều trò chuyện tâm tự cũng có thể giết thời gian, duy chỉ có một điều khiến Đường Phong lo lắng chính là nha đầu Chu Tiểu Điệp.

Hiện giờ chính mình bị mang tới đây không hiểu vì sao, chắc chắn Chu Tiểu Điệp sẽ sốt ruột, chẳng qua có Cổ U Nguyệt ở bên cạnh có lẽ Chiến Khôn cũng không dám làm điều gì bất lợi đối với nàng.

Ngày thứ hai, trong lúc Đường Phong và Linh Khiếp Nhan đang nói chuyện thì một trận động tĩnh nhỏ đột nhiên truyền tới từ bên ngoài.

Lỗ tai Đường Phong dựng thẳng, vùng xung quanh lông mày không khỏi nhíu lại.

Động tĩnh vừa rồi chính là tiếng bước chân, hơn nữa không phải là tiếng bước chân của một mà là ba người, thực lực của bọn họ cũng không cao, chỉ có cảnh giới Thiên Giai.

Thực lực như vậy Đường Phong không cần để ở trong lòng, chỉ là mục đích của những người này là cái gì?

Là tìm chính mình mà tới đây? Nếu như vậy thì chính mình căn bản không thể dưỡng thương ở chỗ này. Một khi bị Chiến Khôn biết được thì chắc chắn hắn sẽ tới đây để truy sát.

Trong lúc trầm tư thì ba người kia đã tới gần bên này. Đường Phong nghe được một người hưng phấn hô lên:

- Hai người nhanh qua đây, nơi này có một gian nhà đóng chặt, vào xem có bảo bối gì không.

Lập tức tiếng bước chân vội vã tới gần, Đường Phong cũng âm thầm vận khởi cương khí, chỉ chờ ba người này lộ diện liền chém giết.

Nhưng mà ba người này còn chưa tới gần căn nhà thì bên ngoài có mấy âm thanh xé gió truyền tới.

Loại âm thanh này Đường Phong đã quen thuộc không thể nào quên, đây chính là động tĩnh khi ám khí được tha ra, hơn nữa từ âm thanh xé gió truyền lại thì lực đạo của loại ám khí này vô cùng mạnh mẽ, tốc độ cũng cực kỳ nhanh.

- Cẩn thận ám khí!

Có người kinh hô, nhưng vừa mới nói liền bị một tiếng hét thảm thay thế.

Lại thêm hai tiếng hét thảm truyền tới, thoáng cái bên ngoài trở nên yên tĩnh.

Trong phòng, Đường Phong và Linh Khiếp Nhan liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều toát ra vẻ mê man vô cùng.

Chuyện gì đây? Rốt cuộc ba người này đang làm cái gì? Vì sao lại bị ám khí đánh chết?

- Phong ca ca, có muốn ta lặng yên ra ngoài xem hay không?

Linh Khiếp Nhan nhẹ giọng hỏi.

Đường Phong chậm rãi lắc đầu:

- Yên lặng xem kỳ biến, hình như những người đó ở bên ngoài đụng phải bộ phận cơ quan nào đó mới bị ám khí tập kích.

Những bộ phận cơ quan này khẳng định có người sớm bố trí, ba người kia không cẩn thận xúc động phải. Mặc kệ những bộ phận then chốt này là do người nào lưu lại, hiện giờ cũng biến thành một phần bảo hộ cho chính mình, có bộ phận then chốt bắn ra ám khí ở phía trước, gian nhà mình đang ở vô cùng an toàn.

Đường Phong vốn còn tưởng rằng nơi này là chỗ ẩn tu của bị tiền bối cao nhân nào, ba người kia vô ý xông vào mới kích thích bộ phận ám khí then chốt nên mới bị chết, thứ này hẳn là để cho người khác không thể quấy rầy.

Dù sao nơi ẩn tu của mỗi người đều vô cùng bí mật, làm sao có thể để nhiều người biết được?

Nhưng khiến cho hắn không nghĩ tới chính là sự tình hắn suy đoán dường như có chút không giống với sự thật.

Từ lúc ba người tới gần ngôi nhà thì có âm thanh người từ bên ngoài tới liên tiếp, có người ở khá xa mà có người lại rất gần, thậm chí có không ít người tiến tới, tất cả đều bao vây quanh gian phòng.

Những người này tuyệt đối không phải cũng một nhóm người, bởi vì cho dù cương khí ba động của bọn họ hay là số lượng người cũng không giống nhau.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đường Phong suy nghĩ hồi lâu, mấy ngày trước hắn vẫn chuyên tâm chữa thương, không suy nghĩ nơi đây là chỗ nào, hiện giờ nghe được động tĩnh bên ngoài liền phải thả thần thức ra ngoài điều tra một phen, nhưng Đường Phong lại phát hiện đây là một địa phương kỳ quái, ở chỗ này thực lực của hắn bị áp chế.

Nguyên bản thần thức buông ra có thể nắm rõ được động tĩnh trong phạm vi ba mươi dặm nhưng ở chỗ này thì chỉ có thể nhận biết được động tĩnh trong vòng ba mươi trượng, loại cảm giác này khiến cho Đường Phong thực sự có lòng mà không có lực, hắn nghĩ địa phương này bị hạ cấm chế nào đó mới hạn chế thần thức mở rộng.

Sau một ngày lại có tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ bên ngoài, chắc là có người chạm vào bộ phận then chốt của ám khí, nghe được tiếng kêu thảm thiết Đường Phong liền thở dài nói với Linh Khiếp Nhan:

- Đi ra ngoài xem thế nào.

Tuy rằng thương thế của hai người chưa khỏi hắn, nhất là chính hắn, xương cốt và kinh mạch chỉ có thể vận dụng một nửa mà thôi, hiện giờ nếu đi ra ngoài gặp phải địch nhân cương đại thì không thể nghi ngờ rất là nguy hiểm, nhưng nếu cứ tiếp tục ở lại chỗ này cũng nguy hiểm không kém, trước sau đều như vậy không bằng mình nắm giữ quyền chủ động trên tay.

Linh Khiếp Nhan gật đầu, nàng nhảy ra khỏi linh nhũ tiến vào trong lòng Đường Phong.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Đường Phong còn kiểm tra tỉ mỉ căn nhà đang ở một chút. Mấy ngày trước đây hắn đã định kiểm tra nhưng thương thế trong người không tiện để hành động cho nên chỉ có thể kiềm chế trong lòng.

Hôm nay điều tra tỉ mỉ, Đường Phong không khỏi phát hiện ở dưới mặt đất của gian phòng này có khắc một đồ án huyền diệu.

Loại đồ án này vừa nhìn qua đã biết dùng để bày bố trận pháp, Đường Phong nhìn hồi lâu cũng thấy có chút quen mắt, tỉ mỉ suy nghĩ không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.

- Trân pháp na di?