Vô Thường

Chương 1106: Bà con xa không bằng láng giềng gần



Có thể nói, một viên đan dược này có thể mạnh mẽ giúp người khác đề thăng tới trình độ Linh Giai. Từ điểm này nhìn lên, công hiệu của Tinh Thần Thiên Nguyên Đan không bằng Kiền Nguyên Sinh Linh Đan.

- Đường huynh thu đan dược rồi, chúng ta cũng nên đi ra.

Đoạn Tây Lâu nhắc nhở một tiếng liền chạy tới chỗ nghỉ tạm của mình trong tuyệt thất thu thập toàn bộ vũ khí linh thạch, đóng gọi lại rồi đứng lên.

Đường Phong gật đầu, chờ Đoạn Tây Lâu đi trở lại bên cạnh thạch liên thì thạch liên chậm rãi hạ xuống, hướng tới mặt đất sụt dần.

Cho tới khi tất cả mọi thứ đều khôi phục như cũ thì khối Hư Thiên Lệnh được đặt ở trong chỗ lõm đột nhiên cạch một tiếng rồi vỡ vụn.

- Hư Thiên Lệnh chỉ có thể sử dụng được một lần.

Đoạn Tây Lâu thấy cảnh này liền mở miệng giải thích.

Chuyện này cũng bình thường, dù sao trong tuyệt thất có dấu trọng bảo, nếu như Hư Thiên Lệnh có thể sử dụng vô hạn thì những bảo bối trong tuyệt thất đều sớm bị người khác lấy hết, cũng sẽ không tồn tại loại tuyệt thất như vậy.

Hơn nữa Đường Phong mơ hồ nghĩ ra thứ để mở cơ quan then chốt chính là bức tranh khắc hình kim long ở trên Hư Thiên Lệnh, chính bởi vì nó chạy ở trong gian phòng cho nên cơ quan then chốt mới bị mở, hiện giờ kim long đã biến mất không thấy đâu, tự nhiên Hư Thiên Lệnh cũng không còn dùng được nữa.

Âm thanh răng rắc truyền tới bên tai, của phòng vẫn đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.

Để trễ sinh biến. Hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu nhanh chóng chạy, một trước một sau liền thoát ra khỏi tuyệt thất.

Hít thở không khí trong lành bên ngoài xong, cho dù là Đường Phong hay Đoạn Tây Lâu đều cảm thấy chính mình như vừa được hồi sinh.

Vừa rồi đi nhầm vào trong tuyệt thất, nếu không phải trên người Đường Phong có Hư Thiên Lệnh thì kết cục của hai người không cần nghi ngờ chắc chắn sẽ bị chết sống ở bên trong giống như chủ nhân mấy bộ hài cốt kia, cho tới một trăm năm sau, thậm chí thời gian lâu hơn mới có người phát hiện.

Lếc mắt nhìn nhau, hai người không khỏi cười lớn, lúc này trải qua nguy hiểm không khỏi khiến cho hai người trở nên thân cận hơn rất nhiều.

Đường Phong là bởi vì do khí độ và học thức của Đoạn Tây Lâu thuyết phục, đối với Hư Thiên Điện phảng phất như người này biết rất nhiều, hơn nữa khi tìm được linh đan trong tuyệt thất mà lúc đó Đoạn Tây Lâu lại rất cần tới nó nhưng hắn cũng không có ý niệm chiếm đoạt ở trong đầu, bời vậy có thể thấy được người này có thể kết giao, tuy rằng thực lực có chút thấp nhưng nhân phẩm tuyệt đối không thể chê.

Trái ngược lại Đoạn Tây Lâu cũng vô cùng bội phục sự bình tĩnh của Đường Phong, hơn nữa Đường Phong là người dường như luôn coi thường bảo bối khiến cho hắn biết đối phương là một người giàu có, tuyệt đối không phải loại nam nhân bủn xỉn.

Rốt cuộc Đoạn Tây Lâu này là hậu nhân của ai, vì sao lại biết nhiều đến vậy? Trong lòng Đường Phong nghi hoặc không ngớt.

- Đoàn huynh ngươi xem bộ dáng của mình kìa.

Đường Phong quay đầu liếc mắt nhìn Đoạn Tây Lâu lại càng cảm thấy buồn cười hơn, bởi vì hiện giờ thoạt nhìn hắn không giống như người tu luyện mà ngược lại giống một gã bán hàng rong.

Trên người, lưng, hông, nách mang theo đủ các thứ, đủ bốn năm thanh vũ khí trong người, không chỉ có vậy, trên tay hắn còn cầm một cái bọc gói những linh thạch và bí tịch võ điển...

Đối với Đường Phong mà nói những thứ này tất nhiên không tồi nhưng không phải hàng tốt, còn đối với Đoạn Tây Lâu thì chúng giống như bảo bối luôn luôn phải mang theo bên mình.

- Hắc, đối với ta mà nói những thứ này đều là thu hoạch không tồi.

Đoạn Tây Lâu xấu hổ cười:

- Tiểu gia tộc có chỗ khó xử của tiểu gia tộc, nhiều người ở Đoạn gia ngay cả một thanh vũ khí bình thường cũng không có.

- Đoạn gia các ngươi...

- Đoạn gia không có nhiều người lắm, chỉ có khoảng ba năm mười người mà thôi, Đường huynh đệ đừng xem tiểu đệ chỉ có thực lực Thiên Giai, thực chất ở trong Đoạn gia cũng đã là cao thủ có thực lực nhất nhì đấy.

- Đoàn huynh quá khiêm tốn, tuổi của Đoàn huynh còn trẻ, sau này nhất định sẽ có thành tựu.

Vẻ mặt Đoạn Tây Lâu si mê, đột nhiên lại buồn bã nói:

- Chỉ hy vọng là như vậy.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có tiếng bước chân truyền tới cách đó không xa, chợt có thêm vài nhân ảnh cách khoảng hai mươi trượng đang đi tới.

- Quả thực Hư Thiên Điện vô cùng hung hiểm, từ khi tới đây còn chưa tìm được bảo bối nào mà đã tổn hại mất bốn người, tiểu tử vừa rồi bị chết thật là thương cảm, tất cả mọi người cẩn thận một chút, chớ có lầm lẫn xúc động vào các cơ quan then chốt.

Một đại hán dẫn đường phía trước cao giọng nói.

Mới đi được thêm vài bước, ngẩng đầu nhìn lại thấy Đường Phong và Đoạn Tây Lâu đang đứng ở nơi đó, ánh mắt hai bên tương giao.

Đến khi nhìn rõ khuôn mặt của những người đến sau này, thần sắc của Đoạn Tây Lâu đột nhiên vô cùng khẩn trương, ngược lại đại hán kia cười hắc hắc một tiếng.

Đối phương có chừng bảy tám người đều cùng cảnh giới Thiên Giai, đại hán đầu lĩnh có thực lực Linh Giai hạ phẩm, nhìn tuổi của hắn khoảng tầm bốn năm mươi, có thể tu luyện tới cảnh giới bậc này cũng coi như có tư chất không tồi.

- Tam thúc, tiểu tử Đoạn gia dĩ nhiên cũng ở chỗ này.

Một người ghé sát vào tai đại hán nói, vừa nói một mặt nhìn về phía Đoạn Tây Lâu.

- Ta đã thấy.

Đại hán bị gọi là tam thúc gật đầu.

- Di, nhìn những thứ trên người hắn, thu hoạch thật phong phú nha.

Có người thấy Đoạn Tây Lâu mang theo một đống đồ không khỏi đố kỵ ước ao.

- Tiểu tử này có vận khí thật tốt, tại sao chúng ta đi tìm nhiều gian phòng như vậy chẳng qua mới chỉ thu được một quyển bí tịch võ điển không đủ đẳng cấp?

Đại hán căm giận không ngớt.

Nhóm bọn họ vốn có mười mấy người, tìm đủ hơn mười gian phòng nhưng lại chỉ chiếm được có một thứ đó còn tổn hại mất bốn người, ngược lại Đoạn Tây Lâu đồng hành cùng một người xa lạ thu hoạch lại nhiều hơn bọn hắn không biết bao nhiêu lần, hai bên so sánh với nhau tất nhiên khiến cho đại hán vô cùng phiền muộn.

- Tam thúc, trong Hư Thiên Điện vô cùng hung hiểm. Đoạn gia vốn đã neo người, nếu tiểu tử Đoạn gia này bị chết tại đây thì chẳng phải bọn chúng sẽ không có người nối nghiệp sao?

Ánh mắt người vừa mở miệng lúc trước đảo liên tục, vẻ mặt ác ý nói một câu.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Đại hán quay đầu nhìn hắn.

- Ý của đệ tử chính là, nếu Đoạn gia cùng Vương gia ta ở gần nhau thi coi như cũng có quan hệ, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, hiện giờ Vương gia người đông thế mạnh, tất nhiên nên trông nom hắn mới phải, Đoạn gia đã khác với ngày xưa, nếu như Đoạn Tây Lâu bị chết tại chỗ này thì không phải đàn bà Đoạn gia sẽ khóc lóc muốn chết hay sao? Người Vương gia ta thiên tính thiện lương, sao có thể để thảm kịch này phát sinh?