Vô Thường

Chương 1126: Là nàng?



Chẳng qua người nữ tử bị cả đám người vây bắt mà vẫn đạm nhiên như cũ, có lẽ cũng có chút công phu.

Nếu như nàng có thể ứng phó được thì tội gì mình phải đi xen vào việc của người khác? Nếu như nàng không ứng phó được thì mình ra tay cũng không muộn, Đường Phong không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác nhưng hiện giờ nhìn một màn trước mặt cũng có chút không nhịn được.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu như các tỷ muội lẻ loi một mình bị đám nam nhân vây quanh, Đường Phong cũng hy vọng có người nhìn thấy sẽ xuất thủ tương trợ.

Nữ tử bị vây không nói một lời, giống như một cô linh đứng yên càng phát ra vẻ suy thoái khiến cho Đoạn Tây Lâu oán giận liên tục, hận không thể tung người xông về phía trước làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng hiện giờ Đường Phong bất động, hắn nào dám tùy tiện xông lên? Hắn chẳng qua chỉ là một Thiên Giai, lao đầu vào chính là tìm đường chết.

- Tiểu nương tử, sao không gỡ khăn che mặt của ngươi xuống để đại gai nhìn xem tướng mạo của tiểu nương tử thế nào?

Lại có một người nói ngả ngớn một câu, lời này được đám người trầm trồ khen ngợi, ai nấy đều hô to muốn gỡ khăn che mặt của nữ tử xuống.

Ngay cả Đường Phong cũng hiếu kỳ muốn biết bộ dáng của nữ tử huống chi là những người đó. Nếu vóc người của nữ nhân đó không đẹp thì thôi, đằng này dáng vẻ ma quỷ của nàng khiến cho người khác nuốt nước bọt ừng ực, loại phong tư nửa kín nửa hở như vậy rất kích thích sự tò mò của người khác.

- Tiểu nương tử, không phải là nàng mặt rỗ đấy chứ?

Thấy nữ tử không mở miệng, người nọ liền cười lớn một tiếng:

- Nếu không như vậy thì tại sao không dám cởi khăn che mặt xuống?

- Chắc là giống như heo.

- Mắt lé!

- Chột mắt?

- Ha ha ha!

Một đám người hoa tay múa chân bình luận về dung mạo nữ tử, giống như nữ tử này có dung mạo như vậy. Tầm bảo bên trong Hư Thiên Điện, áp lực quá lớn, lúc này có một việc vui vẻ để thả lỏng tinh thần, tự nhiên cả đám đều rất vui vẻ.

Thân thể của nữ tử run nhẹ lên, cho dù tính tình của nàng tốt tới mức nào di chăng nữa, thân là một nữ tử sẽ không để cho người khác nghị luận lung tung về diện mạo của nàng, nếu quả thật nàng là cá sấu thì những lời của người đó không thể nghi ngờ đã khơi dậy vết sẹo của nàng, còn nếu nàng là một mỹ nhân thì những lời kia là đang nghi ngờ.

Có nữ tử nào không muốn mình đẹp? Chính mình lớn lên xinh đẹp nhưng lại bị người khác hình dung thành mặt rỗ, mặt heo, mắt lé, mắt chột, đây quả thực là vũ nhục quá lớn.

- Di, tiểu nương tử tức giận rồi, chẳng lẽ sự thực là như vậy sao?

Lại có âm thanh từ trong đám người vang lên.

- Lớn lên thế nào, gỡ khăn che mặt xuống là biết. Tiểu nương tử, nàng tự mình bỏ xuống hay đợi ta động thủ?

Người này vô cùng âm hiểm, trong lúc nói chuyện liền đánh mắt về phía người khác.

Người kia đứng ở phía sau nữ tử, thấy ánh mắt đánh tới đột nhiên lao về phía trước, bàn tay vung lên thành trảo tóm lấy khăn che mặt trên đầu nữ tử.

Động tác của hắn có chút không trôi chảy, nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì cũng có thực lực Linh Giai hạ phẩm, người bình thương không thể so sánh.

Một trảo này vô cùng mau lẹ, chỉ trong chớp mắt liền tóm được vào phía trên của khăn che mặt, mắt thấy sắp gỡ được khăn che xuống thì chợt nghe được một âm thanh giòn giã truyền tới, một đạo hồng ảnh lăng không bổ ra chém thắng tới cổ tay hắn.

Người này cũng tay mắt lanh lẹ, cảm nhận được nguy hiểm đồng thời lui lại thân hình, nhanh chóng tránh được hồng ảnh tập kích.

Hành gia ra tay, vừa nhìn liền biết có phải hay không. Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người không khỏi biến sắc.

Hồng ảnh kia là vật gì tất cả mọi người đều nhìn rõ, đó chính là cây trường tiên dài ba trượng trên tay nữ tử, nguyên bản trường tiên bị nữ tử cuốn tròn cầm trên tay đã được bung ra, kình khí tản ra lúc lăng không cho tới tận giờ phúc này mới tiêu tán.

- Thì ra nàng còn có tài, chẳng trách không thèm phản ứng với lời nói của ta.

Người mở miệng lúc trước âm trầm nhìn nữ tử.

Nữ tử vừa động thủ liền triệt để đánh tan cục diện bế tắc, những người này vốn định vây bắt nàng làm trò vui nhưng sau một roi vừa rồi của nàng thì tình huống không còn như cũ, một roi đó đã khiến cho lòng tự ái của đám nam nhân trỗi dậy.

Vài người vây bắt một nữ nhân, chẳng lẽ còn không làm gì được nàng sao?

Người này vừa dứt lời đã thấy cổ tay của nữ tử run lên, trường tiên màu đỏ dài ba trượng thẳng tắp giống như linh xà mổ thẳng vào mặt hắn.

Nữ tử cũng không phải kẻ ngu si, nàng biết bị đám nam nhân bao vây như vậy chắc chắn không có gì tốt, trước sau đều phải đánh, tự nhiên phải ra tay trước để chiếm lợi thế.

Cảm thụ được kình khí và lực sát thương trên trường tiên màu đỏ, người nọ cuống quít lách sang một bên, miệng hô lớn:

- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hôm nay ngươi đừng mong ly khai!

Hắn vốn tưởng rằng chính mình đã tránh được tập kích của trường tiên màu đỏ cho nên mới nói lời ngoan độc, không ngờ rằng đột nhiên trường tiên quấn thành một vòng tròn bao phủ hắn ở bên trong, người nọ vô cùng sợ hãi, mắt thấy trường tiên màu đỏ đang co dần lại, kình khí trên trường tiên giống như mũi đao nhọn hoắt cứa vào da thịt của chính mình, trong nhất thời không thể thoát ra được, chỉ có thể vội vã vận khởi cương khí hộ thân để ngạnh kháng với một roi này.

Nếu như đơn đả độc đấu thì một roi đó đủ khiến cho hắn bị thương, nhưng dù sao hiện giờ hắn cũng còn có đồng bọn, trường tiên của nữ tử biến hóa nhanh nhưng phản ứng của đồng bọn hắn cũng không chậm, tất cả mấy người giáp công quanh mình nữ tử, bất đắc dĩ nữ tử phải rút trường tiên về lăng không đánh ra khiến cho hắn thoát khỏi kiếp bị thương.

- Ba ba ba...

Thanh âm trường tiên quất xé gió bên tai, bên canh nữ tử là một mảnh tiên ảnh, trong nhất thời mấy nam tử không làm gì được nàng.

- Dĩ nhiên có thể sử dụng một loại vũ khí thiên môn xuất sắc như vậy, còn là một nữ tử nữa, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Đoạn Tây Lâu cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Loại vũ khí như trường tiên thực chất có chút thiên môn, thay đổi thất thường, quỷ dị khó lường, nếu dùng tốt thì tuyệt đối là một vũ khí sát thương lớn, nhưng nếu dùng không tốt có thể còn hại mình.

Mà hiển nhiên nữ tử có tiên pháp rất thâm sâu, trường tiên màu đỏ dài ba trượng khi thì hóa thành thương, khi thì hóa thành côn, tầng tầng lớp lớp côn ảnh tỏa ra, khi thì hóa thành đao, chém ra đao ý mạnh mẽ, khi thì hóa thành kiếm, trở thành một màn kiếm võng trên bầu trời.

Nhìn một màn xảy ra trước mặt, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Đường Phong.

Nữ nhân này không phải là...

Trong lòng nghĩ như vậy, càng xem càng nghĩ có chút khả năng, tuy không nhìn thấy mặt nhưng thân hình kia so với một người mình nhận thức là độc nhất vô nhị, chẳng qua có chút đầy đặn hơn trong ấn tượng của chính mình.

Chủ yếu nhất là từ khi xuất đạo tới giờ, Đường Phong mới chỉ gặp một người duy nhất dùng trường tiên, mà người đó là một nữ tử, đồng thời cũng dùng trường tiên màu đỏ dài ba trượng.

Sẽ không khéo như vậy chứ, trong lòng Đường Phong có chút chột dạ.

Trong sáu bảy nam nhân kia có bốn người là cao thủ Linh Giai hạ phẩm, số còn lại đều là Thiên Giai, hẳn đây là người của tông môn hoặc gia tộc nào đó cùng nhau đi tới Linh Thảo Điện, theo đạo lý mà nói tổ hợp thực lực như vậy cũng không tính quá yếu, cảnh giới của nữ tử kia chẳng qua cũng chỉ là Linh Giai hạ phẩm, lẻ loi một mình, song quyền không địch lại bốn tay, làm sao đánh thắng được bọn họ.

Nhưng trong lúc ban đầu chiến đấu, nữ tử ỷ vào tiên pháp xuất thần nhập hóa đánh cho mấy người đối diện nhảy đi nhảy lại hài hước giống như mấy con khỉ.

Chủ yếu do trạng thái của tiên pháp thay đổi thất thường, kinh nghiệm giang hồ của những người này không cạn, nhưng dùng trường tiên làm vũ khí chống lại địch nhân, mà địch nhân còn là một đại cô nương sắp lên kiệu hoa, căn bản không nghĩ tới một cái roi

lại có thể có lực sát thương lớn như vậy.

- Thực lực của nữ tử này rất cao.

Đoạn Tây Lâu cảm khái một trận.

Trong lòng Đường Phong lại xoắn lên, hắn không biết rốt cuộc nữ tử này có phải là người mà mình suy đoán hay không, bởi vì cho tới bây giờ nàng còn chưa mở miệng nói qua một câu.

Chiến đấu vẫn tiến hành như cũ, tuy rằng lúc bắt đầu sáu bảy nam nhân kia bị nàng áp chế nhưng thời gian chầm chậm trôi qua thế cục dần dần bị cải biến, rốt cuộc những người này đều không phải tay mơ, sau khi quen thuộc đấu pháp của trường tiên thì cả đám bắt đầu tính toán phản đòn.

Bọn họ phân ra hai Linh Giai để kiềm chế hành động của nữ tử, mấy người còn lại đi đánh lén xung quanh, loại đấu pháp không biết xấu hổ có tác dụng rất nhanh, nữ tử ứng phó luống cuống tay chân, vài lần suýt chút nữa bị bọn họ làm bị thương, nếu không phải kịp thời biến chiêu thì chắc chắn đã bị thua.

Chính vì như vậy cho nên nữ tử bị rơi vào thế hạ phong tuyệt đối.

- Tiểu nương tử cần gì phải vậy? Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, miễn cho da thịt phải khổ đau!

Đám người ở bên ngoài cũng ra sức, miệng không hề nhàn rỗi kêu gọi nữ tử thả lỏng tâm thần và đầu hàng.

Thân hình nữ tử dừng lại, trường tiên chuyển động quanh người, một cỗ cương khí màu vàng đậm mạnh mẽ bừng lên từ trong cơ thể. Khi cỗ cương khí này tuôn ra thì đột nhiên đám người vây quanh nàng cảm thấy áp lực tăng thêm rất nhiều, cảm giác giống như đột nhiên nữ tử tăng thêm vài phần chiến lực.

- Ai!

Thấy một màn như vậy, Đường Phong liền biết suy đoán của chính mình là không sai.

- Đại ca làm gì vậy?

Đoạn Tây Lâu thấy đột nhiên Đường Phong đi khỏi nơi ẩn thân, bay thẳng tới chỗ chiến trường.

Đường Phong khẽ động, đám người đang chiến đấu bên kia cũng thấy được.

Thần sắc mấy nam tử cảnh giác, mặc kệ Đường Phong đang làm gì thì chuyện tình bọn họ vây công một nữ tử lan truyền ra ngoài có chút kỳ cục, mà nữ tử nhìn Đường Phong xuyên qua tấm màn che cũng không để ý nhiều.

- Bằng hữu tạm thời dừng chân!

Trong đó một người nam nhân nhảy ra vòng chiến, cảnh giác nhìn Đường Phong hô lên một tiếng, đồng thời ẩn giấu đi sát khí của bản thân, hiện giờ Đường Phong chẳng qua chỉ là một người tu luyện cảnh giới Thiên Giai, tự nhiên hắn muốn giết người giệt khẩu để tránh cho chuyện ngày hôm nay bị bại lộ ra ngoài.

Vậy mà tên thanh niên cảnh giới Thiên Giai kia vẫn cứ bất động như cũ, bay thẳng tới đây.

Trong lòng người này âm thầm mừng rỡ, hắn nghĩ thầm chờ ngươi gần thêm chút nữa thì chính mình có thể dùng một kích lấy đi sinh mệnh của Đường Phong. Suy nghĩ trong đầu còn chưa dứt thì hắn đã thấy cổ tay của Đường Phong hơi giật giật, một tia sáng bắn thẳng ra từ cổ tay của hắn tới khuôn mặt chính mình.

Ám khí! Tốt xấu gì người này cũng thân kinh bách chiến, thấy ánh sáng chớp lên một cái, lông tóc toàn thân đều dựng đứng lên, hắn vội vã vận khởi cương khí hộ thân, vũ khí trên tay run lên chuẩn bị đón đỡ ám khí bay tới.

Đinh.

Một âm thanh vang lên, ám khí bị đánh bay ra ngoài, nhưng dư lực của ám khí đánh tới khiến cho người này vô cùng khiếp sợ, cỗ lực đạo vô cùng mạnh mẽ mà mình chưa từng thấy bao giờ, cho dù dùng hết toàn lực cũng không hóa giải hết được.

Trường kiếm trên tay bị chấn bay trực tiếp ra ngoài, thân thể cũng bị đẩy lùi về phía sau. Chờ đến khi hắn phục hồi lại tinh thần thì đã thấy người thanh niên kia giống như quỷ mị xuất hiện trước mắt mình.

Đây... Là Thiên Giai? Trong lòng người nọ vô cùng nghi hoặc không giải thích được.

Điện thứ bốn của Hư Thiên Linh Thảo Điện, trên một mảnh dược viên, Đường Phong và nữ tử mang khăn che mặt đứng đối diện nhau, xung quanh toàn là máu tanh, xác chết nằm đầy đất. Mảnh dược viên này bị dư âm của chiến đấu phá thành nhiều mảnh nhỏ, cũng may thảo dược tại nơi đây cũng không đặc biệt quý báu cho nên cũng không có tổn thất gì.

Sáu bảy nam nhân vây công nữ tử chỉ có bốn người là Linh Giai hạ phẩm, cho dù thương thế chưa khỏi hẳn thì Đường Phong muốn giải quyết bọn họ cũng không có khó khăn.

Trường tiên của nữ tử, ám khí của Đường Phong lộ ra thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, làm sao bọn họ có thể ngăn cản được? Chỉ trong thời gian mười hơi thở ngắn ngủi liền bị chém giết toàn bộ.

Giờ khắc này, nữ tử đã nâng khăn che mặt lên, lộ ra khuôn mặt quyến rũ mê người, đôi mắt thu thủy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đường Phong, thần sắc vừa kích động vừa nghi hoặc.

Nhìn khuôn mặt kia, Đường Phong thở dài yếu ớt một tiếng, quả nhiên là nàng!

Chỉ là Đường Phong cũng không nghĩ tới nàng sẽ đi tới Hư Thiên Điện.

Cho tới bây giờ Đoạn Tây Lâu mới vui vẻ chạy từ phía sau, trận chiến này hắn không xuất lực chút nào còn đang tự trách mình, chẳng qua khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của nữ tử thì suy nghĩ tự trách mình chợt tiêu tan thành mây khói, trong đầu chỉ còn vẻ kinh diễm.

Nữ tử này... Thật quá mị hoặc.

Một mái tóc dài như dòng ngân hà chảy xuống cửu thiên, đôi mi thanh tú mà mỹ lệ như trăng non, vượt trội hơn cả là chiếc mũi giống như ngọc, má hồng duyên dáng, đôi môi anh đào, má lúm đồng tiền không hề trang điểm có chút đỏ ửng, da thịt trong suốt sáng như tuyết, vóc người thướt nha, nhìn vô cùng xinh đẹp.

Thảo nào phải lấy khăn che mặt đi, khuôn mặt đẹp đẽ như vậy há có thể tùy tiện cho người khác nhìn?