Đường Phong đưa tay móc ra một tờ ngân phiếu, dùng một cỗ nhu kình, ném tới tay điếm tiểu nhị, mỉm cười nói:
- Làm phiền tiểu ca đi một chuyến.
Điếm tiểu nhị nhìn tờ ngân phiếu một trăm lượng trên tay, mặt mày lập tức hớn hở ngay:
- Được rồi!
Đợi điếm tiểu nhị đi rồi, Đường Phong mới hỏi:
- Tiếu thúc, ngươi tìm sư phụ này làm gì?
Thang Phi Tiếu tốt xấu gì cũng là siêu cấp cao thủ Thiên giai thượng phẩm, không thể có chuyện nhàn rỗi tìm một đầu bếp gây sự. hắn làm vậy nhất định có lý do của mình. Hơn nữa qua mấy lời của Thang Phi Tiếu, Đường Phong cho rằng Tiếu thúc nhất định quen biết người này.
Nhưng chưa gặp mặt sao có thể chắc đây chính là người quen của mình?
Thang Phi Tiếu bưng chén rượu lên uống cạn, trên mặt đầy vẻ kích động và hưng phấn, nói khẽ:
- Tên đầu bếp này không đơn giản đâu, đợi lát nữa ngươi gặp thì biết.
Nói xong. dường như nhớ tới chuyện vui nào đó nên cười phá lên.
Tiểu Manh Manh ở bên cạnh chớp mắt to, nhìn chằm chằm chú thỏ con Tần Tứ Nương gắp cho con bé, nhất thời không biết có nên ăn hay không, chân mày cũng nhíu lại.
Chi một lát, trong hành lang truyền tới tiếng bước chân vội và. kèm theo tiếng la hổn hển:
- Là ai! Ai nói món ăn của lão tử làm khó ăn, ai nói?
- Ta!
Thang Phi Tiếu trầm giọng hô lên.
Tiếng bước chân càng dồn dập hơn, cửa phòng lập tức bị mở ra, một đầu bếp đầu đội mũ cao, trên tay còn cầm theo một con dao làm bếp sáng loáng xông vào.
VỊ sư phụ này nhìn qua cũng cùng tuổi với Thang Phi Tiếu, chỉ là dáng người không cao to, lực lưỡng như Thang Phi Tiếu, mà thấp bé, mập mạp, ườn cái bụng phệ đứng đó giống như một trái bí đao, mặt cũng đầy mở, tai to mặt lớn, nhưng không khiến người ta chán ghét mà có chút cảm giác khôi hài.
Bất quá Đường Phong lại chú ý tới gan bàn tay của hắn, có một mặt đầy vết chai sạn.
Lúc xông vào mặt mũi hắn có chút méo mó, dùng sức vung dao làm bếp trên tay, món ăn mình vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bị chê như vậy đã khiến hắn vô cùng tức giận.
Hắn hung dữ quát:
- Rốt cuộc là ai, có gan thì đứng dậy cho ta, lão tử bổ sống ngươi!
Vừa nói vừa trợn mắt nhìn khắp phòng.
Thang Phi Tiếu khoanh tay, lưng dựa vào ghế, mỉm cười nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ ranh mãnh và châm chọc.
Lúc vị sư phụ này chuyển ánh mắt tới chỗ Thang Phi Tiếu, chân mày hắn lập tức nhíu lại, tay cầm thái đao cũng run rẩy.
Thang Phi Tiếu nhìn hắn mỉm cười, nhưng hắn lại nhìn Thang Phi Tiếu như thể gặp phải độc xà kinh khủng nhất. Hai người không ai nói gì, chi trao đổi bằng ánh mắt.
Cả phòng đều yên tĩnh, Đường Phong còn có thể cảm nhận được mùi thuốc pháo trong không khí.
Chẳng lẽ hai người này là kẻ thù? Nhìn kiểu này lát nữa có khả năng sẽ bắt đầu động thủ, Đường Phong lén lút ổn định thân hình, như vô ý nhích người lên ngăn giữa đầu bếp kia và Tiểu Manh Manh.
Trầm mặc một hồi, người đầu bếp này đột nhiên thở mạnh ra một hơi, sau đó xoay người chạy ra cửa.
- Muốn chạy!
Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng, vươn tay chụp lấy hắn, người nọ chạy ở phía trước, cũng không làm gì cả nhưng lại khiến Cách Không Thủ bách chiến bách thắng của Thang Phi Tiếu bắt hụt một phen.
Thang Phi Tiếu xuất ra cả hai tay, chỉ trong nháy mắt đã đánh ra vài cái chưởng ảnh, tới lúc người nọ sắp chạy ra ngoài mới bị hắn túm được cổ áo, hung hăng kéo trở lại, ném lên một cái ghế cạnh Thang Phi Tiếu.
người nọ ngồi trên ghế, trán đổ mồ hôi lạnh, cả người run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn Thang Phi Tiếu, sau đó kéo ra một nụ cười vô cùng khó coi:
- Đại ca! Không ngờ có thể gặp được huynh ở đây, đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng!
Thang Phi Tiếu vỗ vai hắn, bùi ngùi thở dài:
- Ta không làm đại ca đã lâu rồi, lão Đoạn à, không ngờ mười năm không gặp, ngươi lại thành đầu bếp nổi tiếng! Đúng là khiến ta bất ngờ.
Nghe Thang Phi Tiếu gọi như vậy, Đường Phong và Tần Tứ Nương liền nhìn nhau, lập tức biết rõ vị đầu bếp này là thần thánh phương nào. Vừa rồi lúc hắn tránh được một chiêu của Thang Phi Tiếu, Đường Phong và Tần Tứ Nương đã biết thực lực của người này nhất định rất khủng bố, nhưng không ngờ lại là hắn.
Vừa rồi mọi người còn đang bàn về Thiên Sát Địa Thí, không ngờ chỉ trong chốc lát đã gặp được thật, đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Thiên Sát Thang Phi Tiếu, Địa Thí Đoạn Thất Xích, cách không lấy mạng người, cuồng đao quét ngàn quân!
Đây là câu ca dao ngày trước, đối tượng được nhắc tới chính là hai vị đại sát thần khiến người người đều kinh sợ nhất.
Thiên Sát Thần, Cách Không Thủ Thang Phi Tiếu.
Địa Thí Thần, Cuồng Đao Đoạn Thất Xích.
chỉ có điều qua mười năm, Thang Phi Tiếu bây giờ là một người sợ vợ thương con, còn Đoạn Thất Xích lại trở thành một đầu bếp. Khí thế của hai người đã sớm thay đổi, một thân thực lực càng thêm nội liễm, nếu chỉ lặng yên đứng trong biển người thì chẳng khác nào hai người bình thường, ai có thể ngờ được họ chính là hai phần tử khủng bố đủ khiến mọi người thất sắc khi xưa?
Đoạn Thất Xích đặt thái đao lên bàn, thở dài:
- Hồng thần cổn cổn lai, hà xử nhạ trần thổ? Đại ca, huynh thả ta đi đi, ta bây giờ chỉ là một đầu bếp, đã sớm không màn thế sự rồi.
- Nói gì vậy hả?
Thang Phi Tiếu trừng mắt liếc hắn một cái,
- lão tử bây giờ không giống ngày xưa, yên tâm đi, chắc chắn không lôi kéo ngươi làm gì đâu, ngươi muốn đi đâu là quyền của ngươi, ta còn ép buộc được ngươi sao? Hơn nữa, chúng ta mười năm không gặp, nhất định phải ngồi với nhau một chút.
- Thật sao?
Đoạn Thất Xích vui mừng nói,
- Huynh sẽ không gạt ta đấy chứ? Lần trước huynh gạt ta đi vào Trường Xà cốc, ta phải giết ba ngày ba đêm mới ra được.
- Chuyện này ngươi còn nhớ sao.
Thang Phi Tiếu cười một tiếng, sắc mặt đột nhiên đổi khác, trở nên chính khí lẫm liệt,
- lão tử bây giờ cũng không giống lúc trước nữa, đương nhiên sẽ không gạt ngươi.
Đoạn Thất Xích đưa mắt nhìn lại mấy người trên bàn, sau đó liền nhìn chằm chàm Đường Phong và Tần Tứ Nương nói:
- Đại ca, đây là con trai và con dâu của huynh à?
Đường Phong và Tần Tứ Nương lập tức buồn bực không thôi.
- Cái rắm!
Thang Phi Tiếu thẹn quá hóa giận,
- Đương nhiên không phải, mắt chó của ngươi đúng là mù rồi!
Đoạn Thất Xích xấu hổ, tiếp tục chuyển sang nhìn Tiểu Manh Manh, đăm chiêu một lúc liền quả quyết:
- Đây nhất định là cháu gái của huynh!
Thang Phi Tiếu âm hiểm cười một tiếng:
- lão Đoạn, ngươi có muốn ta ném ngươi từ đây xuống không?
Đoạn Thất Xích cười khổ nói:
- Vậy thì huynh giới thiệu cho ta biết đi.
Thang Phi Tiếu gật đầu, chỉ vào Tần Tứ Nương và Manh Manh, vẻ mặt vô cùng tự hào nói:
- Đây là phu nhân Tần Tứ Nương và con gái Thang Manh Manh của ta!
Đoạn Thất Xích há to miệng nhìn Thang Manh Manh, lại quay sang nhìn Tần Tứ Nương, quay đầu kề sát tai Thang Phi Tiếu, thấp giọng hỏi:
- Đại ca, đây là con ruột của huynh thật à?
Thang Phi Tiếu to con, vạm vỡ thế này sao có thể sinh ra con gái đáng yêu như thế? Theo như Đoạn Thất Xích tưởng tượng thì dù Thang Phi Tiếu có sinh con gái thật đi nữa thì cũng là loại cơ bắp đầy mình.
Lời vừa ra khỏi miệng, Đoạn Thất Xích liền biết mình đã lỡ lời, liền tranh thủ quay sang Tần Tứ Nương mỉm cười chào hỏi:
- Chào đại tẩu, chào cháu gái, tới đây nhị thúc tặng quà cho cháu!
Vừa nói vừa móc ra một xấp ngân phiếu, chìa ra trước mặt Thang Phi Tiếu.
Tần Tứ Nương lại càng hoảng sợ, xấp ngân phiếu dày như thế này, nhìn qua là biết ít nhất cũng phải hơn hai mươi vạn lượng.
- Thế này thì nhiều quá.
Tần Tứ Nương vội từ chối.
- Lấy đi, đừng có khách khí với hắn.
Thang Phi Tiếu nói,
- Xem như hắn thông minh, còn biết lấy lòng con gái chúng ta, bằng không ta sẽ cho hắn một trận.
Sau đó, Thang Phi Tiếu lại chỉ vào Đường Phong và hai nha đầu nói:
- Đây là Đường Phong và hai thiếp thân nha hoàn của hắn!
Đoạn Thất Xích liền lộ vẻ kinh hãi, vỗ bàn, nhìn chằm chằm Đường Phong nói:
- Chẳng lẽ vị này chính là Đường Phong của Thiên Tú trong lời đồn, tinh luyện loại vô thượng âm công gì đó, rống một tiếng cát bay đá chuyển, rống hai tiếng nhật nguyệt vô quang, rống ba tiếng trời long đất lở, chỉ nói vài câu đã giết chết hai ngàn năm trăm người đó sao?
Thang Phi Tiếu nhíu mày, sửa lời:
- Hắn đúng là Đường Phong của Thiên Tú. bất quá chuyện không khoa trương như ngươi nói đâu.
- Xin ra mắt tiền bối.
Đường Phong biết rõ vị đầu bếp này là người khó lường, tự nhiên không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa.
- Qủa là Trường Giang sóng sau xô sóng trước!
Trên mặt Đoạn Thất Xích đầy vẻ cảm khái, nhìn về Thang Phi Tiếu nói:
- Đại ca à, chúng ta thật sự đã già rồi!
- Sức sống của lão tử bây giờ vô cùng dồi dào!
Thang Phi Tiếu cười gian một tiếng,
- lão Đoạn, bằng không ngươi cũng đi tìm nữ nhân đi, Thiên Tú có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, ta bây giờ đi theo Phong thiếu gia rất nhàn nhã, lâu lâu lại đi đánh đấm với người ta một chút để hoạt động gân cốt!
- Thôi đi.
Đoạn Thất Xích liên tục lắc đầu,
- Năm đó lúc tách ra, huynh nói muốn dùng nữ nhân để hóa giải sát khí của mình, ta thì chọn con đường khác, làm việc gì cũng phải tới nơi tới chốn, không thể bỏ dở giữa chừng được.
- Làm đầu bếp?
Thang Phi Tiếu hỏi.
- Đừng có xem thường đầu bếp, đây là một loại nghề nghiệp rất cao thâm, rất thần thánh đó. Là ngươi thì đều phải ăn cơm. ta bây giờ mỗi ngày đều nghiên cứu món ăn mới. Đúng rồi đại ca, sao huynh biết ta ở tửu lâu này?
Thang Phi Tiếu lắc đầu nói:
- Lúc đầu ta cũng không biết. chỉ là... Trên mấy con thỏ ngươi khắc có dấu vết của Ly Hợp đao pháp, huống hồ gì, chỉ có đậu hũ ngươi làm mới ngọt như vậy.
Đoạn Thất Xích cười khổ một tiếng:
- cũng chỉ có huynh mới nhìn ra được. Đổi lại là người khác thì chỉ có thể nhìn ra trên khối đậu hủ đó có dấu vết đao pháp mà thôi.
- Đương nhiên rồi, hai huynh đệ chúng ta cùng vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, ta không hiểu ngươi sao được?
Hai người hơn mười năm không gặp, lúc này tự nhiên vô cùng nhiệt tình, rượu rót liên tục hết vò này tới vò khác, cả hai lại nhớ về quá khứ, cảm khái hiện tại, thỉnh thoảng lại cười lớn không ngừng, vô cùng thoải mái, Tần Tứ Nương cũng ôn nhu hiếm thấy, cùng hai nha đầu rót rượu cho mọi người.
Rượu qua ba tuần. Thang Phi Tiếu đột nhiên hỏi:
- lão Đoạn, nếu không thì ngươi cũng theo ta tới Thiên Tú đi, hai huynh đệ chúng ta khi nhàm chán cũng có thể cùng nhau tâm sự, so với ở lại đây làm đầu bếp không phải tốt hơn sao?
Đoạn Thất Xích lệ nóng doanh tròng:
- Đại ca, ta chỉ chờ những lời này của huynh. chỉ cần đại ca nói một câu, tiểu đệ ta lên núi đao, xuống chảo dầu, có rơi đầu đổ máu cũng không hối hận. Ta cả đời này chỉ có huynh là huynh đệ tốt, chỉ có huynh là bằng hữu, huynh đi đâu thì ta sẽ theo đó!
- Hảo huynh đệ!
Thang Phi Tiếu run rẩy nắm chặt tay đối phương.
- Ta phải đi thu xếp một chút! Mọi người cứ ra cửa lớn chờ ta, ta sẽ dắt ngựa tới!
Đoạn Thất Xích đứng dậy, uống cạn chén rượu, quệt miệng một cái rồi cầm thái đao của mình lên, hiên ngang bước ra ngoài.
Ánh mắt mơ màng vì rượu của Thang Phi Tiếu đột nhiên nhíu lại, tinh quang bắn ra bốn phía.
Đường Phong nói:
- Vị tiền bối này thật dễ nói chuyện.
Trong Yên Liễu các hiện tại đã có Thiên Sát Thần, nếu cả Địa Thí Thần cũng tới thì từ nay về sau còn ai dám gây sự với Thiên Tú nữa? vốn Đường Phong cũng không biết nên mở lời ra sao, dù sao mình và hắn cũng mới gặp lần đầu, không được như Tiếu thúc. Vì mình đã cứu Tiểu Manh Manh, Thang Phi Tiếu ghi ơn nên mới tình nguyện ở lại Thiên Tú.
Nhưng khiến Đường Phong không ngờ là Tiếu thúc lại biến mong muốn của mình thành sự thật, đây đúng là trên cả mong đợi.
Thang Phi Tiếu cười khẽ một tiếng:
- Là giả đấy, ngươi cho rằng hắn thật sự muốn đi cùng chúng ta à?
Đường Phong ngạc nhiên:
- lẽ nào những gì hắn vừa nói đều là giả sao?
Lúc Đoạn Thất Xích nói những lời kia, vẻ mặt rất kích động, thanh âm run rẩy, ẩn chứa vô vạn chân tình, nhìn sao cũng không giống giả tí nào.
- Hắn nhấc mông một cái ta liền biết hắn muốn làm gì!
Thang Phi Tiếu cười lạnh một tiếng, uống cạn chén rượu trên tay rồi đứng lên nói:
- Đi thôi!
Cả đám người ngơ ngác theo sát Thang Phi Tiếu ra khỏi tửu lâu, sau khi tính tiền xong liền vong ra sau, đứng chờ trong hẻm nhỏ ở cửa sau Nhất Phẩm Hiên.
Chỉ lát sau, quả nhiên nhìn thấy Đoạn Thất Xích vác một cái bao nhỏ trên lưng đang đi ra ở đầu hẻm bên kia, vẻ mặt bối rối quay đầu nhìn lại, sau đó nhanh chóng chạy về phía này.
Đường Phong thầm than một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên lời của vị tiền bối này không đáng tin, vừa nói ra những lời chân tình thật ý, đảo mắt qua đã muốn trốn bằng cửa sau, đúng là cáo già!
Đoạn Thất Xích vừa đi được vài bước, ngẩng đầu lên đã thấy Thang Phi Tiếu, Tiếu thúc lên ngựa xuất quân, khổ người to lớn đứng chắn ngang hẻm nhỏ, khoanh tay mỉm cười nhìn hắn.
Đoạn Thất Xích lập tức như gà trống bại trận, đầu cúi thấp, cười khổ đi sang.
Đoạn Thất Xích đi thẳng tới trước mặt Thang Phi Tiếu, vẻ mặt buồn rầu nói:
- lão Thang à, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy? Đều đã lớn cả rồi, nên tích chút âm đức cho bản thân, chữa cho ta một con đường sống đi.
- lão Đoạn, lời này ngươi nói sai rồi!
Thang Phi Tiếu nghiêm mặt nói,
- Bây giờ cũng không phải ta lôi kéo ngươi đi giết người cướp của, chỉ là huynh đệ ta nhớ tới tình cũ, muốn giúp ngươi một tay mà thôi.
Đoạn Thất Xích thở dài nói:
- Đi cùng với ngươi cũng như nhảy vào hố lửa, sao có thể xem như giúp ta được? Mười năm qua cũng đủ cho ta triệt để minh bạch, bây giờ thật sự không muốn làm những chuyện như lúc trước nữa. Lão Thang, ngươi để ta đi đi. Huynh đệ nhiều năm như vậy, ta cũng không muốn động thủ với ngươi, ta bây giờ rất hài lòng với cuộc sống của mình, làm một tên đầu bếp, dựa vào đôi tay của mình kiếm cơm, không làm những chuyện chém chém giết giết kia nữa.
Thang Phi Tiếu lạnh nhạt nói:
- lão Đoạn, ta chỉ hỏi ngươi một câu, nguyên nhân thật sự khiến chúng ta rời khỏi Đại Tuyết cung là gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn tiến thêm một bước nữa hay sao?
Thần sắc Đoạn Thất Xích lập tức ngưng trọng, ánh mắt trở nên nóng bòng, nhưng lại lắc đầu:
- Khó! Khó lắm!
Thang Phi Tiếu cười lớn nói:
- Ta biết ngay ngươi sẽ không cam chịu như vậy mà! Ha ha.
Lập tức dùng truyền âm nhập mật nói với hắn một câu.
Thần sắc của Đoạn Thất Xích vốn đang ảm đạm lập tức chấn kinh, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Thang Phi Tiếu:
- Đây là thật sao?
- Ta có thể lừa ngươi à?
Kế tiếp, hai người bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, miệng cứ mấp máy liên tục, Đường Phong và Tần Tứ Nương đứng sau lưng Tiếu thúc cũng không biết họ đang nói gì, không khí trở nên vô cùng quỷ dị.
Hồi lâu sau, Đoạn Thất Xích mới nói:
- đã vậy thì lão Đoạn ta tái xuất giang hồ là được chứ gì?
Thang Phi Tiếu nói:
- Huynh đệ chúng ta song kiếm hợp bích! Để đám người tìm tới chúng ta gây chuyện đều đi gặp quỷ cả đi!