Mục tiêu của Đường Phong là Thang thành, mấy ngày trước trong thành nghĩ ngơi và hồi phục một lần, đây là thành trì do Cúc Hoa Đường cướp được, bên trong hẳn nhiên có nhiều sản nghiệp của Cúc Hoa Đường.
Đường Phong đi lần này chính là muốn hủy diệt hết sản nghiệp của Cúc Hoa Đường.
Cũng may mấy ngày vừa rồi đại náo ba tông, cũng giết gần hết mấy đệ tử, người còn lại cũng không mấy tâm phúc, căn bản không có gì uy hiếp, mà viện binh của ba tông còn chưa tới, cho nên Đường Phong trên đường cũng không gặp người nào, thuận lợi tiến vào trong Thang thành.
Ban ngày ở trong thành nghỉ tạm một ngày, đợi đến đêm dài nhân tĩnh, Đường Phong mới đụng đến sản nghiệp của Cúc Hoa Đường ở Thang thành.
Trong đêm đó, hơn mười của hàng phấn son, tiệm y phục, sòng bạc, tửu lâu, kĩ viện đều bị lửa thiêu sạch sẽ, đệ tử chết hơn mấy chục người, tổn thất nghiêm trọng.
Đường Phong giống như cường đạo, cứ đến sản nghiệp nào của Cúc Hoa Đường là lại giết người lại phóng hỏa, thấy cái gì hữu dụng liền bỏ vào Mị ảnh không gian.
Chờ đến khi Nguyệt Cô Minh của Cúc Hoa Đường nhận được tin đi vào Thang thành, thì Đường Phong sớm thừa dịp đêm tối bỏ đi mất dạng. chỉ để lại cho Nguyệt Cô Minh cục diện rối rắm chờ thu dọn.
Nguyệt Cô Minh khuôn mặt tuấn tú đều tức giận đến vặn vẹo, âm thầm nghiến răng nghiến lợi oán hận:
- Đường Phong, nếu ngươi ở trong tay ta, ta sẽ khiến ngươi sống không được chết không xong!
Lúc Nguyệt Cô Minh đang bên này oán thán, thì Lôi Kinh Thanh nhận được tin liền vui sướng khi thấy người gặp họa:
- Đáng đời. Nguyệt Cô Minh tiểu bạch kia phỏng chừng đã tím đến tái mặt đi.
Lôi Kinh Thanh còn chưa khép miệng lại, một đệ tử Vô Ảnh Môn đã vội vã chạy đến báo:
- Lôi phó môn chủ, cơ nghiệp của chúng ta trong Lâu thành đã bị người đốt trụi, mấy chục đệ tử bị giết, bên trong đều bị cướp sạch.
Trong nháy mắt, Lôi Kinh Thanh chưởng một chưởng lên bàn gỗ bên cạnh, giận tím mặt:
- Cái gì?
Bàn gỗ không chịu nổi lực đạo liền biến thành bột mịn, Lôi Kinh Thanh khuôn mật vặn vẹo nói:
- Tổn thất nhiều hay ít?
Đệ tử kia nơm nớp lo sợ đáp:
- ít nhất là hai trăm vạn lượng bạc.
- Khốn kiếp!
Lôi Kinh Thanh giận không kể giết,
- Tên Đường Phong này quá càn rỡ, không coi ai ra gì!
Dù không suy nghĩ, Lôi Kinh Thanh cũng biết mấy chuyện này nhất định là do Đường Phong gây nên.. Nhưng... thủ đoạn quá sắc bén, động tác quá nhanh chóng đi?
Thang thành cùng Lâu thành tuy rằng khỗng xa, nhưng mới một ngày thôi, Đường Phong còn bị bảy thiên giai đánh trúng, bản thân bị trọng thương, hắn cũng không thể làm ra được chuyện này a, chẳng lẽ hắn có ai giúp đỡ? Hay là hắn vốn không bị thương?
Một ngày sau, Tư Không Thúy cũng nhận được báo cáo, thành trì của Lưu Vân Tông đã bị Đường Phong diệt hơn mười sản nghiệp, đệ tử chết mấy chục người. đồ đạc đều bị cướp hết.
Bắt đầu từ hôm nay, trong phạm vi ngàn dặm. cơ hồ mỗi ngày đều phát sinh ra chuyện như vậy.
Mới mười ngày trôi qua. đã có bảy tám thành trì gặp họa, cơ nghiệp ba tông đều bị hủy hết.
Cao thủ Thiên giai của ba tông đã mai phục bắt Đường Phong. nhưng Đường Phong so với hồ ly còn giảo hoạt hơn. Hôm nay ở mặt đông, ngày hôm sau lại chạy tới phía tay, hành động không có phương hướng rõ ràng, đông đánh một thương, tây đập một chưởng, khiến cho đám cao thủ Thiên giai chạy đông chạy tây, mà ngay cả bóng dáng của hắn cũng không nhìn thấy.
Hơn mười ngày trôi qua, dù là cao thủ thiên giai như nhau nhưng cũng bị gây sức ép, một đám sắc mặt âm trầm, căm tức dồn tới cực điểm, hận không thể bắt Đường Phong bằm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro.
Nhưng bọn họ rốt cuộc cũng biết, đám người mình đã quá xem thường Đường Phong, chỉ là một thiếu niên huyền giai nhưng so với địch nhân mà bọn họ đối mặt còn manh hơn vô số lần, chẳng những không lùi bước mà ngươc lai càng đánh càng hăng.
Cao thủ Thiên giai ba tông căm tức, Thiết Phong Cốt so với bọn hắn còn căm tức hơn.
Thiết lão nhân tuổi cũng không còn trẻ, lần này nếu không phải bị Đường Phong chọc giận, diệt phân đường của Vạn Thú Đường thì lão cũng không tới. Nhưng đến bây giờ, trừ đêm đó từ phía xa nhìn thấy bóng dáng Đường Phong thì bây giờ ngay cả Đường Phong là dạng gì lão cũng không biết, cả ngày chạy ngược chạy xuôi, nghe được tin tức lại đi vây chặn đường, ngay cả rắm cũng chưa đánh xong. Như vậy sao lão không căm tức cho được? Nhưng căm tức cũng vô dụng, tất cả mọi người đều biết Đường Phong ở đây nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của hắn.
Hơn mười ngày, chỉ dùng hơn mười ngày, mà tất cả thành trì đều bị Đường Phong phá qua, mà thành trì này lại là sản nghiệp của ba tông, toàn bộ bị phá hủy, phàm là đệ tử ba tông thì đều bị giết chết, phàm là đồ vật của ba tông đều được cho vào Mị ảnh không gian.
Thật có thể nói là một mình cưỡi ngựa phi ngàn dặm, giết người phóng hỏa rồi lại cướp bóc, thật làm cho người ta thống hận vạn phần.
Hắn một bên làm việc này, một bên lén lút tìm hiểu tin tức.
Viện binh của ba tông lần này so với người trong phân đường lúc trước còn nhiều hơn. Mỗi một tông môn đều đến hai ba Thiên giai, trung phẩm Thiên giai cũng có hai người, địa giai thì mấy chục người, huyền giai thì mấy trăm người, hơn nữa phía trước còn có đệ tử ba tông bị Đường Phong đánh tan, những người này tổng lại có thể lên đến hai ngàn người, này còn chưa tính người của Vạn Thú Đường.
Trong Vạn Thú Đường, Thiên giai chỉ có một, chính là Thiết Phong Cốt, nhưng bên người hắn còn dẫn theo Lôi Vân Báo, cũng tương đương với một Thiên giai trung phẩm. Cho nên Vạn Thú Đường tuy Thiên giai ít nhất nhưng số lượng cao thủ là nhiều nhất.
Chẳng qua Đường Phong vẫn không tìm hiểu được Khiếu Thiên Lang cũng Linh Khiếp Nhan ở đâu, từ ngày đó tách ra hai người như biến mất. vốn Đường Phong còn tưởng Linh Khiếp Nhan mang theo Khiếu Thiên Lang ra ngoài muốn đại khai sát giới, hấp dẫn lực chú ý của địch nhân thay mình giải vây, nhưng sự thật không có như vậy. Mấy ngày nay ngoài việc mình nháo ở bên ngoài thì không có tin tức gì khác, chuyện này khiến Đường Phong nghi ngờ, trong lòng thật sự không nghĩ được Linh Khiếp Nhan cùng Khiếu Thiên Lang đang làm cái gì.
Nhưng có thể khẳng định, hai người họ đang nghĩ cách giúp mình.
Mà cao thủ Thiên giai ba tông lúc đối mặc với Đường Phong đang đánh du kích cũng cảm giác bất đắc dĩ, cuối cùng mọi người thương nghị, quyết định phân tán các môn hạ đệ tử, để bọn họ tản ra khắp nơi, như vậy dù Đường Phong ở chỗ nào cũng có thể bị nắm lấy.
Theo lời kể của mấy đệ tử về các cao thủ Thiên giai, biết được Đường Phong tuy rằng là huyền giai nhưng sức chiến đấu mạnh vô cùng, thậm chí đã từng một người xông vào đại quân ngàn người tùy ý giết, đối mặt với năm sáu địa giai cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng về chuyện này, cả đám đều lấy đầu cam đoan mình không nói dối nửa lời, do với trân châu còn thực hơn, nhớ lại lúc ấy thôi, chân cả đám đã run rẩy không ngừng.
Trong miêu tả của bọn họ, Đường Phong là huyền giai nhưng so với Thiên giai còn đáng sợ hơn.
Vì để các đệ tử không hoảng sợ thêm, phụ trách của ba tông ra lệnh các đệ tử tuyệt đối không được đem chuyện này nói lung tung. Bọn họ cũng chuẩn bị ít phòng bị, tuy rằng để các đệ tử tản ra nhưng không thể phân tán quá nhiều, mỗi đội đều có các cao thủ, một đội từ hai mươi đến ba mươi người, phụ trách tuần tra một phạm vi nhất định.
-o0o-
Mà mấy Thiên giai bọn họ cũng xuất động bốn phía, nơi nơi tìm kiếm.
Có thể nói, cứ tìm như vậy, thì Đường Phong dù biến thành ruồi bọ cũng có thể bị kéo ra.
Trên thực tế việc này cũng có hiệu quả thần kì, mới tìm kiếm một ngày, đầu lĩnh ba tông đã nhận được báo cáo, nói là phát hiện tung tích Đường Phong.
Nhưng kết quả lại khiến bọn họ thổ máu.
Ba đội ngũ phát hiện tung tích Đường Phong đều bị diệt. Mà dẫn đầu lại là ba cao thủ địa giai.
Ba cao thủ địa giai kia là bị độc chết, những người còn lại hoặc là bị giết bằng thuốc độc, hoặc là bị ám khí giết chết.
Lúc bảy cao thủ Thiên giai đi xem xét hiện trường cũng không dám tin vào hai mắt của mình, bọn họ thế nào cũng không rõ, một huyền giai sao có thể làm đến trình độ này?
Thiết Phong Cốt vẫn đi cùng bọn họ, chẳng qua đệ tử Vạn Thú Đường đều án binh bất động, ở một chỗ nghỉ ngơi, thuận tiện chờ tin báo. Thiết lão nhân không phải đứa ngốc, nhiều người tìm Đường Phong như vậy, một ngày nào đó cũng có thể bắt được, cần gì đến đệ tử môn hạ của mình phải xuất lực? Vả lại, để Đường Phong cùng ba tông môn tăng thêm cừu hận, chính mình không phải đưa mặt tiên phong.
về sau, Đường Phong lại im lặng không lộ diện vài ngày, nhưng mọi người bị gây sức ép, trong lòng rất hoảng sợ.
Đường Phong giấu mặt vì mình bị thương, một ngày giết hết ba đội, tuy rằng nói hắn dùng độc làm chính, hạ độc địa giai không có vấn đề gì, nhưng đụng đến đội hơn mấy chục người cùng lúc, hiện tại không có Khiếu Thiên Lang giúp đỡ, dựa vào một mình mình giết toàn bộ cũng có chút hao tay hao chân.
Thương thế trên người Đường Phong là lúc ở hỗn chiến bị một cao thủ địa giai chém một nhát, may mắn thân thể qua rèn luyện cũng cường đại, có cương khí hộ thể, đao kia chỉ chém vào thịt, không hại đến gân cốt.
Nhưng Đường Phong cũng có chút sợ hãi, đêm đó xông vào đại quân ngàn người không chút sợ mà hiện giờ đối diện với mấy chục người lại sợ, xem ra năng lực một người vẫn có hạn a.
Sau khi thượng dược lên vết thương, Đường Phong hấp thu năng lượng âm hồn cô đọng xong mới xuống núi.
Lúc này Đường Phong càng thêm giảo hoạt rất nhiều, đụng tới đội của địch nhân, phóng ám khí xong liền quay đầu bỏ chạy, tuyệt đối không theo họ đánh bừa.
Ai có thể chạy trốn qua Đường Phong? Mỗi lần đụng tới địch nhân, Đường Phong giết vài người sau đó bỏ chạy, tìm mãi không thấy, khiến người ta vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, một bụng tức giận không nơi nào phát tiết.
Một lần chết vài người thì không tính gì, nhưng mỗi ngày đều bị giết hơn mười lần, số người chết càng tăng.
Cái gọi là chuyện tốt chẳng ai hay, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm. Đường Phong cùng tam đại tông môn đấu trí so dùng, giết chết vô số địch nhân, chuyện này nhanh chóng truyền xa. Đường Phong giết nhiều người, người không biết thì nghĩ người nào giết quá nhiều người đều không phải người tốt.
Kết quả, Đường Phong bỗng dưng bị lấy một cái danh là “Huyết ma”.
Vừa nghe đã biết là không tốt đẹp gì, tuyệt đối là nghĩa xấu.
Huyết ma ra tay, thiên địa biến sắc, giết người như ma, máu chảy thành sông! người vô tội chết trên tay Huyết ma Đường Phong đã đến năm nghìn người, hơn nữa con số này ngày một tăng lên. Nói hai tay hắn dính đầy máu tươi, tội ác chồng chất, làm chuyện nhiều đến mức xấu nếu ghi chép lại đến bản trúc nan thư cũng không đủ.
Năm nghìn người, con số này chắc chắn là đem hai ngàn năm trăm người trong Cự Kiếm Môn tính vào luôn rồi.
hơn nữa người Đường Phong giết cũng không phải vô tội gì, đều là người sẽ đối phó với Đường Phong, hoặc là người đã thành địch nhân của hắn.
Đường Phong cũng thật không ngờ, mình ở Cự Kiếm Môn nháo như vậy cư nhiên còn mang trên lưng một tên, tên Huyết ma này, khí phách cỡ nào, hình tượng cỡ nào, khiến người ta nghe được liền cảm giác Đường Phong là loại cao to vạm vỡ, thần tình dữ tợn, một thân sát khí, cầm trong tay khảm đao hung tàn giết người. Đường Phong nếu biết được, đoán chừng sẽ lệ rơi đầy mặt, nghẹn đến độ không nói nên lời.
Nói như vậy, mấy cái danh nào là thuộc người có thực lực cao thâm, chỉ có đứng trên thế giới mới có mấy danh hào thế này. Tên này không phải mình tự xưng, mà là địch nhân tặng.
Giống như nói Tiếu thúc cùng Đoạn thúc, thiên sát địa thí hai đại sát thần, ngày xưa đi đến đâu thì đều khởi lên huyết vũ tinh phong, làm cho người ta tim đập nhanh.
Giống như nói Tần tứ nương, cái tên Hỏa Phượng Hoàng cùng Thần Binh Viêm Nhật Chi Uy, không người không biết, không người không hiểu.
Mà Lâm Nhược Diên cùng Bạch Tố Y tuy rằng cũng là Thiên giai nhưng thực lực các nàng không phải cao nhất nên không có danh hào.
Đương nhiên cũng không phải mỗi cao thủ đỉnh cao đều có danh hào, đây cũng không phải chuyện gì, chủ yếu là không để cho địch nhân mặt mũi.
Huyết ma Đường Phong nay giết người, đánh một thương đổi một chỗ, mỗi lần ra tay luôn giết vài người, sau đó so với thò còn chạy trốn nhanh hơn.
người của ba tông không có cách nào, chỉ có thể hướng Thiết lão nhân cầu xin giúp đỡ.
Tư Không Thúy trên mặt đầy vẻ u sầu nói:
- Thiết đường chủ, có thể cho chúng tôi mượn mấy con linh thú am hiểu truy tung không? Các đệ tử của chúng ta cũng không biết rõ Đường Phong, hắn là lại người giả dối âm hiểm, siòi che giấu, cho dù thật sự đụng phải cũng có thể không biết Đường Phong là ai. Mà hành tung của hắn lại mơ hồ, trong phạm vi ngàn dặm tìm kiếm một người như vậy giống như tìm kim dưới biển. Đệ tử của ngài nhiều linh thú như vậy, lại am hiểu truy tung, cứ chờ ở đây như vậy quả không phải là cách.
Rất nhiều người không biết Đường Phong, đây là điểm trí mạng. Đường Phong chỉ cần hóa trang một chút, người khác có thể không phát hiện ra hắn.
Nguyệt Cô Minh hé ra tiểu bạch kiểm, nhẹ nhàng nói:
- Thiết lão nhân, Đường Phong cũng có thù oán với người của Vạn Thú Đường, ngoài trừ ngài nhiều ngày theo bọn ta, các đệ tử môn hạ vẫn án binh bất động, nay cùng nên có hành động đi?
Nguyệt Cô Minh vừa nói ra câu này xong thì Lôi Kinh Thanh cũng tức giận nhìn về phía Thiết Phong Cốt. Mấy ngày nay, mấy người bọn họ bị Đường Phong làm cho tâm tình vô cùng buồn bực, lòng cồn cào như lửa đốt, mà Thiết lão đầu thì giống như chẳng có gì cả theo sau bọn hắn, đi theo bọn hắn xem xét thi thể của đệ tử, theo chân bọn họ cùng ăn cùng ở, đệ tử môn hạ của mình thì một tên cũng không mất.
Cứ như vậy, tâm lý của người trong ba tông làm sao cân bằng cho được? Tất cả mọi người đều có thù oán với Đường Phong, cũng muốn bắt hắn lại đánh cho một trận tơi bời rồi bầm thây ra thành vạn đoạn, dựa vào cái gì mà đệ tử của Vạn Thú đường có thể an tâm ngồi chờ ở một chỗ, còn đệ tử ba tông bọn ta thì phải lo lắng đề phòng, tuần tra cả ngày ở bên ngoài chứ? Giết Huyết Ma Đường Phong cũng không phải chuyện riêng của ai, vì Lý Đường đế quốc trừ đi tai họa lớn này cũng coi như là tích thêm công đức.
Tư không Thúy dù sao cũng là phận nữ nhi, lời nói cũng khá khách khí, mặc dù không nói rõ Thiết Phong Cốt ăn ở không có phúc, nhưng nói gần nói xa cũng lộ ra ý này, Nguyệt Cô Gia mình thì thẳng thắng hơn một chút, thiếu chút nữa đã máng Thiết Phong Cốt là lão cáo già, lời này tuy hơi khó nghe, nhưng lại là sự thật.