Vô Thường

Chương 348: Lòng nóng như lửa đốt



Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích bất đắc dĩ, nếu như tại Lý Đường đế quốc còn có ai dám coi thường đối với bọn họ như vậy, ngoại trừ nữ nhân này sợ rằng không còn bất cứ người nào nữa rồi.

- Chuyện bất đắc dĩ, người này không thể giết được!

Thang Phi Tiếu trầm giọng nói.

- Nếu như ta cố ý muốn giết hắn thì sao?

Tuyết Nữ nhàn nhạt hỏi.

- Vậy đắc tội rồi!

Sắc mặt Thang Phi Tiếu trầm xuống, cương khí trên người bắt đầu vận chuyển, chăm chú nhìn chằm vào vào động tác của Tuyết Nữ.

Thời gian phảng phất giống như dừng lại tại hình ảnh này, động tác của mỗi người đều dừng lại, Tuyết Nữ đột nhiên nhoẻn miệng cười, Mang chấp sự vẫn đối diện với Tuyết Nữ đột nhiên cảm giác dưới nụ cười này, ngọn núi băng vạn năm không tan đột nhiên hòa tan trong nháy mắt, nước tuyết sau khi hòa tan biến hóa cơn sóng động trời trùng kích thẳng về phía chính mình, áp bức tới mức nhân tâm bồn chồn không yên.

Nụ cươi này của Tuyết Nữ không hề có bất cứ cảm giác thiện ý nào, ngược lại, là thị uy, là trào phúng! Mang chấp sự chưa bao giờ nghĩ tới, khí thế của một người cư nhiên bức bách chính mình tới loại trình độ như thế này.

Thủy Hàn Kiếm tiến vào trong lồng ngực của Mang chấp sự một chút, Mang chấp sự nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.

Mang chấp sự chậm rãi vươn một tay, ra hiệu với Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, mở miệng nói:

- Ý tốt của hai vị ta tâm lĩnh, tới nơi này ta đã ôm quyết tâm phải chết, bất quá ta không nghĩ tới ở chỗ này cư nhiên có thể gặp được Tuyết Nữ đại danh lẫy lừng. Ngươi đã muốn biết, ta có thể nói hết mọi chuyện, dù sao, chuyện này sớm định nói rõ cho các ngươi biết rồi!

- Nói!

Sắc mặt Tuyết Nữ âm trầm, giống như bão tố gần bạo phát, từ trong đôi môi đỏ sẫm phát ra một tiếng.

Mang chấp sự kể lại tất tường tận, từ ngày đầu tiên Đường Phong tiến vào trong Ô Long Bảo, cuối cùng lần lượt kể lại toàn bộ chuyện lớn đã từng trải qua, lời nói cũng tương đối rõ ràng, thường thường ngắn ngủi mấy câu nói đã có thể đại khái giải thích được chuyện đã trải qua, mãi cho tới giai đoạn cuối cùng, Mang chấp sự thỉnh hắn hỗ trợ tìm kiếm liệt diễm cô, sau đó Băng Hỏa Đảo đột nhiên phát sinh dị trạng, lập tức biến mất không thấy, theo đó Đường Phong và Phi Tiểu Nhã sinh tử không rõ.

Tuyết Nữ và hai đại sát thần đều chăm chú lăng nghe, không một ai chen vào câu nào, thẳng cho tới khi Mang chấp sự nói xong, hai đại sát thần mới liếc mắt nhìn Mang chấp sự, cái miệng há lớn, nhưng không mở miệng nói bất cứ câu gì.

Từ biểu hiện xem ra, chỉnh thể chuyện này xác thực không sai ở Mang chấp sự, tuy rằng hắn có thỉnh Đường Phong đi tìm liệt diễm cô, cho dù hắn không thỉnh Đường Phong làm như vậy, Băng Hỏa Đảo nếu biến mất thì cùng thời điểm cuối cùng sẽ biến mất, cùng với Mang chấp sự không có liên quan gì.

Thế nhưng mọi người không biết chính là, chính bởi vì Mang chấp sự muốn Đường Phong làm việc này nên mới đưa tới Băng Hỏa Đảo sinh ra dị trạng.

Đôi lông mày của Tuyết Nữ cau lại, thu hồi Thủy Hàn Kiếm, tra kiếm vào vỏ, mở miệng nói:

- Nếu không phát hiện ra thi thể, nói cách khác, Phong nhi rất có thể vẫn còn sống.

Thanh âm của nàng có chút run run rất nhẹ, mặc dù tận lực áp chết, thế nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được phần lo lắng vô hạn kia của nàng.

Chuyển đầu liếc mắt nhìn Mang chấp sự, Tuyết Nữ nói:

- Nhìn vào phần kịch độc trong người người, mạng không còn bao lâu, trước lưu cho ngươi một mạng, dẫn ta tới Băng Hỏa Đảo.

Ngữ khí vẫn tràn ngập vẻ không cho phản kháng như trước.

Bên ngoài truyền tới tiếng quần áo phá không chạy tới, Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y nhanh chóng xuất hiện, nhìn thoáng qua mấy người trong Yên Liễu Các, Lâm Nhược Diên hỏi:

- Phát sinh chuyện gì rồi?

Hai đại sát thần không dám nói, Lâm Nhược Diên đã nuôi dưỡng Đường Phong giống như con cái của chính mình mười năm năm, lúc này nếu như để nàng biết về chuyện tình của Đường Phong, không chừng nàng sẽ có hành động không tốt nào đó, vì vậy hai người chỉ có thể chuyển mắt sang nhìn Tuyết Nữ.

Tuyết Nữ lộ ra nụ cười khẽ, nói:

- Không có gì, một ít hiểu lầm.

Hai đại sát thần không tự chủ được thở dài một hơi.

- Hiểm lầm?

Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y nghi hoặc không ngớt.

- Hai vị sư muội, ta muốn ra ngoài, làm một chút chuyện!

Tuyết Nữ quay đầu về phía Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y nói.

- Muốn chúng ta hỗ trợ hay không?

- Không cần!

- Lúc nào đi?

Trên mặt Lâm Nhược Diên hiện lên một chút tình cảm không muốn.

- Hiện tại!

Tuyết Nữ nhìn thoáng qua Mang chấp sự đứng yên tại chỗ như cũ.

- Vậy Diệp sư tỷ một đường cẩn thận!

Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y đồng thanh nói.

Tuyết Nữ hơi gật đầu, nói với Mang chấp sự:

- Đi thôi.

- Chúng ta cũng đi!

Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích ở phía sau tự nhiên không thể ngồi nhìn mặc kệ, vô luận là hạ lạc của Đường Phong hay là tìm Tạ Tuyết Thần báo thù đều cần bọn họ phải rời khỏi Thiên Tú, tiến về phương hướng Ô Long Bảo.

Tiếu Thúc nhìn thoáng qua Tần Tứ Nương đứng bên cạnh, Tứ Nương gật đầu đối với hắn, hai người không cần phải dùng ngôn ngữ để biết đối phương muốn nói cái gì. Manh Manh còn nhỏ, tự nhiên cần phải có người lưu lại chiếu cố nàng.

Mấy người đều là người có tác phong lôi đệ phong hành, nói đi là đi, không cần phải tốn thời gian chuẩn bị, trực tiếp ngự không bay thẳng ra ngoài.

Tất cả đều là cao thủ đỉnh cao nhất, tốc độ cũng nhanh chóng vô cùng, chỉ trong vài lần nháy mắt, tất cả đã vượt qua bầu trời Thiên Tú, dưới sự dẫn đường của Mang chấp sự chạy thẳng về phía Ô Long Bảo.

Trước ngực Mang chấp sự dẫn đường vẫn là một mảnh đỏ sẫm, thế nhưng hắn đối với điều này không thèm quan tâm tới, đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu:

- Lấy lực lượng một người hủy diệt Vạn Thú Môn, xông vào Vô Ảnh Môn và Cúc Hoa Đường đánh chết Lôi Kinh Thanh, Nguyệt Cô Minh, đánh thương nặng cao thủ Tư Không Thúy, hẳn chính là Tuyết Nữ các hạ đúng không?

Mấy người này đều là kẻ trước kia từng tham gia vào công cuộc bao vây tiễu trừ Đường Phong, sau khi tin tức Huyết Ma Đường Phong bị đánh chết truyền ra ngoài, bọn họ không chết thì cũng là trọng thương, nếu như không có quan hệ gì tới Đường Phong thì cũng quá mức trùng hợp rồi.

Trước kia Mang chấp sự còn đoán là do hai đại sát thần gây nên, thế nhưng suy nghĩ cẩn thận, người trong lời đồn so với Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích không quá phù hợp. Vậy thì chỉ còn lại một cách giải thích, phía sau Đường Phong còn có một cao thủ lợi hại hơn nhiều.

Mang chấp sự chưa bao giờ tôn kích một người nào như vậy, cũng chưa bao giờ gọi tên một người nho nhã tới như vậy, ngoại trừ lão cung chủ năm xưa ra, không ai có thể khiến hắn khuất phục.

Thế nhưng Tuyết Nữ làm được rồi, đây là áp chế do thực lực tuyệt đối mang tới.

Mang chấp sự biết, cho dù là chính mình liều mạng dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể đánh với nữ nhân này hơn mười hiệp, kết quả cuối cùng vẫn là chết.

Tuyết Nữ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, đôi lông mày cau lại nói:

- Tư Không Thúy là do ta đả thương, ba người khác là gia phu gây nên.

Chương 348: Lòng nóng như lửa đốt (hạ).

Vô luận là hai đại sát thần hay là Mang chấp sự, đôi lông mày đều không nhịn được khẽ nhảy lên.

Bởi vì cho dù là hai đại sát thần cũng chưa bao giờ nghe nói qua hoặc gặp qua trượng phu của Tuyết Nữ. Mà những lời đồn kia bọn họ tự nhiên có biết một chút, người đơn thương độc mã xông vào trong tông môn người khác, cầm trong tay Khấp Huyết Thần Thương, trong thiên quân vạn mã dễ dàng lấy đi tính mệnh tướng soái, không coi ai ra gì chậm rãi đi ra, khí phách và gan lớn như thế này, cho dù là Thang Phi Tiếu cũng không thể so sánh được.

Đó chính là Khấp Huyết Thần Thương a! Bá đạo chi thương xếp hàng thứ hai trên thần binh phổ.

Hiện tại nghe Tuyết Nữ nói như vậy, Khấp Huyết Thần Thương không phải nằm trong tay trượng phu của nàng? Vậy không phải lại có một cao thủ siêu cấp khác sánh ngang với Tuyết Nữ?

Người kia đâu? Ba người không hẹn mà cùng nảy sinh một nghi vấn, hai đại sát thần không tiện mở miệng hỏi, ngược lại Mang chấp sự rất trực tiếp:

- Người kia ở nơi nào?

Tuyết Nữ nhịn không được trừng mắt liếc nhìn hắn, nàng đột nhiên phát hiện ra nam nhân âm lãnh này rất khiến người khác chán ghét.

- Ngươi câm miệng!

Thang Phi Tiếu trách cứ một câu, mọi người đều có bí mật riêng của mình, nếu như trượng phu của Tuyết Nữ không có mặt ở nơi này, như vậy nhất định là có nguyên nhân, người khác không nên hỏi nhiều làm gì? Thực sự là không biết chữ chết viết như thế nào.

Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích cũng có chút chỉ tiếng rèn sắt không thành thép, tuy rằng Mang chấp sự hiện tại về mặt tu vi cảnh giới đã đủ để đứng sánh vai với bọn họ, thế nhưng hai đại sát thần rốt cuộc vẫn lớn tuổi hơn một chút, tự nhiên là có tư cách răn dạy hắn.

Biểu tình của Tuyết Nữ tuy rằng thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được bên dưới vẻ bình tĩnh kia chính là tâm tình vội vàng xao động áp lực, nàng rất khẩn cấp muốn đi Băng Hỏa Đảo tìm kiếm hạ lạc Phong thiếu.

- Ngươi trúng phải độc gì?

Tuyết Nữ đột nhiên mở miệng nói, nàng cần dùng một số trọng tâm câu chuyện khác để chuyển dời lực chú ý của chính mình, nếu không tinh thần luôn luôn không quá yên ổn.

Mang chấp sự bất đắc dĩ nở nụ cười:

- Tuyết tủy băng độc.

- Tuyết tủy?

Đôi lông mày thanh tú của Tuyết Nữ nhíu sát.

- Không, là tuyết tủy hàn băng!

Mang chấp sự sửa đúng nói.

- Tuyết tủy hàn băng là vật bám vào tuyết tủy, chỉ địa phương có tuyết tủy tồn tại mới có thể sinh ra tuyết tủy hàn băng. Thứ này từ đâu mà có?

Tuyết Nữ giải thích nói.

- Băng Hỏa Đảo!

Thang Phi Tiếu đáp.

Đôi con ngươi của Tuyết Nữ không khỏi có chút sáng lên, càng phát ra bức thiết muốn nhanh chóng chạy tới Băng Hỏa Đảo. Tuyết tủy đối với người khác mà nói chỉ là một phần thiên tài địa bảo, nhưng đối với nàng quả thực chính là vật phụ trợ tu luyện tốt nhất, nếu như có thể thu được tuyết tủy, thực lực có nàng hoàn toàn có thể đề cao một cấp độ trong thời gian rất ngắn.

Đối với cao thủ đẳng cấp như nàng hiện tại mà nói, đó chính là bảo vật tha thiết ước mơ.

Thế nhưng nàng biết, chính mình lúc này nên không suy nghĩ tới cái này, hẳn là càng nên quan tâm tới hạ lạc và an nguy của Phong thiếu. Sắp tròn 16 năm rồi, Tuyết Nữ vừa nghĩ tới điều này lập tức có chút thấp thỏm bất an.

Cho dù đối mặt với khó khăn lớn bằng trời nàng cũng không hề có dao động, nhưng năm gần đây nàng vào nam ra bắc, xông vào tông môn người khác, cướp đi linh đan diệu dược, thậm chí bị hơn hai mươi cao thủ đứng đầu vây công cũng chưa bao giờ làm qua chuyện gì vượt quá chừng mực, thế nhưng lần này hoàn toàn không giống, vừa nghĩ tới Phong nhi, nàng lập tức tâm loạn như ma, nàng không biết phải đối mặt với đối phương như thế nào, trách nhiệm đeo trên lưng chính mình khiến nàng có chút không biết phải làm gì.

Nàng chưa từng thực hiện qua trách nhiệm của mình, nàng sợ hãi hài tử kia sẽ căm hận nàng, oán giận nàng. Nghĩ tới đây, đầu ngón tay của Tuyết Nữ có hơi chút trắng bệch, khí tức giống như băng tuyết vạn năm không chút dao động thậm chí hiện tại có chút hỗn loạn.

Tốc độ của mấy đại cao thủ cực kỳ nhanh chóng, mấy người này đều là nhân vật một chân bước vào cánh cửa thiên nhân hợp nhất, linh khí thế giới bên ngoài không ngừng nghỉ chảy vào trong thân thể bọn họ, tuy rằng bọn họ chỉ có thể luyện hóa sử dụng một bộ phận nhỏ, thế nhưng cũng đủ để không lúc nào không bổ xung tiêu hao của bản thân. Tuyết Nữ càng hoàn toàn bước vào thiên nhân hợp nhất, có thể nói chỉ cần còn thể lực, nàng hoàn toàn có thể bảo trì tốc độ hiện tại rất lâu, cương khí trong cơ thể hầu như không hề tiêu hao.

Từ điểm này suy xét, Tuyết Nữ so với ba người còn lại mạnh hơn hẳn một bậc.

Sau một ngày một đêm, phương hướng Mang chấp sự dẫn đường đột nhiên thay đổi một chút, Tuyết Nữ ở phía sau hỏi:

- Vì sao thay đổi phương hướng?

- Phía trước là Thiên Công Sơn Trang, nếu như các hạ không ngại, chúng ta có thể trực tiếp bay qua từ bên trên, đương nhiên, hành động đùa bỡn điểm mấu chốt này sợ là có người không quá thích ý.

Mang chấp sự hời hợt nói.

Đôi lông mày của Tuyết Nữ hơi cau, ngắm nhìn phương xa, Thiên Công Sơn Trang sao? Nàng đã từng tới Thiên Công Sơn Trang một lần, bên trong có rất nhiều cơ quan bẫy rập, có thể nói là địa phương khó lẻn vào nhất toàn bộ Lý Đường Quốc, cho dù là Bạch Đế Thành hay Đại Tuyết Cung đều không thể so sánh với Thiên Công Sơn Trang.

Những cơ quan bẫy rập này vô cùng quỷ dị, năm đó Tuyết Nữ tới địa phương này, thiếu chút nữa bị cơ quan ùn ùn không dứt đả thương.

Từ những cơ quan này xem xét, nhiều một chuyện không băng ít đi một chuyện, tuy rằng đi đường vòng sẽ xa hơn một chút, thế nhưng tốt hơn nhiều so với trực tiếp bay qua Thiên Công Sơn Trang. Trực tiếp bay qua tông môn người ta, hoàn toàn là hành động khiêu khích trắng trợn.

Nhưng mấy người không muốn gây chuyện, chuyện phiền toái lại ngăn phía trước bọn họ.

Vừa mới đi qua Thiên Công Sơn Trang không bao lâu, phía trước cư nhiên có một địa phương tụ tập rất đông người, hơn nữa trong đó có không ít người tản mát ra khí thế vô cùng cường đại.

Đôi lông mày của Mang chấp sự nhíu sát, khẽ cười nói:

- Có chuyện tốt tới cửa rồi!

Hai đại sát thần nhíu mày, nhìn về phía trước, tuy rằng không biết những người này đang làm cái gì, thế nhưng bọn họ biết, nếu như mấy người chính mình tiến lên thẳng tắp mà nói, khẳng định sẽ phát sinh một ít hiểu lầm.

Thế nhưng hiện tại lui về cũng đã muộn, nếu trực tiếp đi vòng rời khỏi mà nói, hiển nhiên có chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi.

Vì vậy mặc kệ như thế nào đều phải trực tiếp đi tới. Những ý niệm này vừa mới dạo qua một vòng trong đầu mọi người, tốc độ của mọi người không hề giảm, thầm nghĩa xông qua nơi này, không để ý tới ân ân oán oán của người khác.

Nhưng thời điểm nhóm bốn người sắp tiếp cận đám người trước mắt, trong đám người đột nhiên vang lên mệnh lệnh:

- Ngăn lại bọn họ cho ta!