Câu này vừa ra khỏi miệng, Bạch Nguyệt Dung, Thu Dịch Túy cùng Hạ Thì Vũ đều biến sắc, ngược lại trên mặt Hàn gia đại trưởng lão hiện ra thần sắc vui mừng, hắn không nghĩ tới lúc này thành chủ Xuân thành lại đứng về phía hắn.
Dương Xuân mỉm cười đứng dậy, tiếp tục nói:
- Bất quá trong tổ huấn cũng có nói, phàm là người có đại cống hiến cho Bạch Đế thành, vô luận có phải là người của Bạch Đế thành hay không, cũng có thể hướng thành chủ đưa ra một yêu cầu, chỉ cần trong phạm vi có thể thừa nhận, dù cho có phải dốc toàn lực của Bạch Đế thành, cũng phải thỏa mãn yêu cầu của người này.
Thần sắc vui mừng của Hàn đại trưởng lão lập tức cứng lại, âm trầm bất định nhìn Dương Xuân, hắn vốn tưởng rằng Xuân thành chủ lần này ra mặt giúp mình, lại không nghĩ tới là đang giúp Đường Phong, trong lòng rất tức giận.
Cũng bởi vì lần này người Hàn gia làm quá phận, nếu như chỉ nhắm vào Đường Phong, những người khác cho dù không nhìn được cũng sẽ không ra tay can thiệp, nhưng lần này Hàn gia lại ép Bạch Tiểu Lại tự phế một thân tu vi, bọn họ sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Bạch Nguyệt Dung vừa mới vui vẻ trở lại nhưng khi nghĩ đến sự tình trước mắt thì sắc mặt lại ảm đạm rất nhanh.
Lời Dương Xuân nói không sai, nhưng trong thời gian ngắn như thế này, Đường Phong có thể đi đâu tìm đại cống hiến cho Bạch Đế thành chứ?
Đường Phong nghe ra ý tứ trong lời nói của Dương Xuân, mở miệng hỏi:
- Bất luận yêu cầu gì sao? Kể cả chuyện ta muốn mang Bạch Tiểu Lại bình yên rời đi?
- Đúng.
Dương Xuân khẽ gật đầu:
- Đây chỉ là việc nhỏ.
- Nhưng... Hiện tại làm gì có việc gì cho hắn làm để có được đại cống hiến chứ?
Lông mày Thu Dịch Túy nhíu lại, không giải thích được, chỉ có thể nhìn Dương Xuân, nàng biết rõ Xuân thành chỉ làm việc rất cẩn thận, nếu như hắn không nắm chắc, hắn sẽ không nói ra những lời này.
Bạch Nguyệt Dung cũng nghĩ tới điểm này, mở miệng nói:
- Mời Xuân thành chủ nói ra.
Dương Xuân nói:
- Thành chủ, chẳng lẽ ngươi đã quên Bạch Đế Ấn mất tích nhiều năm nay rồi sao?
Nghe được ba chữ Bạch Đế Ấn, sắc mặt tất cả mọi người hơi đổi, Đường Phong cũng phát hiện thần sắc Hàn gia đại trưởng lão bỗng trở nên tham lam.
Đây là vật gì? Đường Phong nghi hoặc khó hiểu.
Bạch Đế Ấn, đây là cái tên mà Đường Phong lần đầu tiên nghe thấy, trong nhất thời có chút mờ mịt, bất quá nhìn phản ứng trên mặt của mọi người, hắn cũng đoán được đây chắc chắn là một kiện bảo bối, đối với Bạch Đế thành mà nói nó rất trọng yếu.
Chỉ là... Vật trọng yếu như thế, tại sao lại bị mất tích chứ? Đường Phong nghĩ mãi cũng không rõ, chỉ có thể đợi Dương Xuân mở miệng.
Dương Xuân liếc nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Hai mươi năm trước, Bạch Đế Ấn bị mất tích, nếu Đường Phong ngươi có thể tìm về vật này, chính là ân nhân của Bạch Đế thành chúng ta. Từ đó về sau, Bạch Đế thành tùy ngươi xuất nhập, sẽ không ai làm khó dễ ngươi.
- Không được.
Hàn đại trưởng lão cùng Hàn Đông hai miệng một lời nhảy ra, lức này Bạch Nguyệt Dung cũng khẽ lắc đầu, Bạch Tiểu Lại nhanh tay kéo Đường Phong trở về, nói khẽ:
- Xuân thành chủ, lời này của ngươi có ý gì, tuy Bạch Đế Ấn mất tích hai mươi năm, trên dưới Bạch Đế thành chúng ta sẽ tìm về, làm sao có thể cho phép ngoại nhân đi tìm chứ, huống chi, đồ vật này bị mất tại Bạch Đế Bí... Chỗ kia, chẳng lẽ ngươi không biết chỗ đó ngoại nhân không được vào hay sao?
Hàn đại trưởng lão nói câu kia còn chưa dứt lời, liền nuốt vào bụng, trong lòng Đường Phong khẽ động, hồi tưởng lại mấy ngày trước thần thức du đãng trong Bạch Đế thành có nghe được những từ này, nghĩ thầm, chẳng lẽ là Bạch Đế Bí Cảnh? Bạch Đế Bí Cảnh, Bạch Đế Ấn, xem ra Bạch Đế thành này bí mật không ít a.
Dương Xuân mỉm cười không nói gì, không để ý đến Hàn đại trưởng lão đang kêu gào kia, chỉ nhìn Bạch Nguyệt Dung, đợi nàng định đoạt.
- Biện pháp này không thể thực hiện được, chỗ đó quá mức nguy hiểm, cho dù là ta hay bọn người các ngươi đi vào trong đó cũng là cửu tử nhất sinh, huống chi những lời Hàn đại trưởng lão nói cũng không sai, ngoại nhân không thể tiến vào trong đó.
Hàn đại trưởng lão liên tục gật đầu, nói đùa, chỗ kia cho dù là người Bạch Đế thành, cũng không thể tùy tiện ra vào, chỉ có đệ tử tư chất xuất sắc, mới có tư cách tiến vào trong đó tu luyện, Đường Phong có tài đức gì chứ? Chẳng phải tiện nghi cho hắn lắm sao?
Cho dù tâm tư Bạch Nguyệt Dung và Hàn đại trưởng lão không đồng nhất, một người lo lắng Đường Phong chiếm tiện nghi, một người lo lắng cho an toàn của Đường Phong, chỉ có điều vấn đề này hai ngươi lại đứng cùng một trận tuyến.
Dương Xuân lơ đễnh, vẫn mở miệng nói:
- Thành chủ, việc này nếu muốn giải quyết hoàn mỹ, chỉ có phương pháp này, tuy hi vọng xa vời, cũng đáng thử một lần.
Sau khi nghe xong, Bạch Nguyệt Dung không đáp mà nhìn về phía Đường Phong, nói:
- Đường Phong, ta hỏi ngươi, nếu có cơ hội như vậy, cho dù có khả năng là ngươi mất đi tính mạng, ngươi có bằng lòng thử một lần hay không?
Đường Phong gật đầu:
- Ta nguyện ý.
Cho dù tiến lên núi đao biển lửa, chỉ cần có thể lưu lại một thân thực lực cho Bạch Tiểu Lại, Đường Phong cũng muốn thử một lần.
Bạch Nguyệt Dung nhìn thấy thần sắc Đường Phong kiên định như thế, trong lòng cảm động, một nam nhân nguyện ý vì nữ tử mà mình yêu thương liều mạng, tại sao lúc trước nàng lại ngăn cản chứ, chỉ là...
- Chỉ là Đường Phong cuối cùng vẫn là ngoại nhân, không có khả năng tiến vào chỗ đó, đề nghị của Xuân thành chủ thật khó có thể thực hiện.
Bạch Nguyệt Dung tiếc hận không thôi.
Hàn đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, liếc xéo Dương Xuân, ngươi còn cách nào nữa không? Ngươi thật sự cho rằng chỗ đó ai cũng có thể tiến vào hay sao?
Chẳng ngờ rằng Dương Xuân mở miệng nói:
- Thành chủ, nếu như ta nhớ không lầm, thời điểm tiền nhiệm thành chủ còn tại nhiệm, một vị trưởng lão Dương gia chúng ta đã từ cứu hắn một mạng, lúc ấy thành chủ nói rằng đây là đại công lao của Dương gia chúng ta, Dương gia vẫn chưa yêu cầu gì. Lúc này, Dương Xuân ta lấy danh nghĩa là thành chủ Xuân thành, muốn thành chủ thực hiện công lao này, thỉnh thành chủ cho phép Đường Phong tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, tìm kiếm Bạch Đế Ấn.
Quả nhiên là Bạch Đế Bí Cảnh.
Hàn đại trưởng lão lập tức nhảy ra, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Dương Xuân vào lúc này lại lôi chuyện cũ ra cũng muốn cho Đường Phong tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, cánh tay run rẩy chỉ vào Dương Xuân, nói:
- Ngươi điên rồi sao? Bạch Đế Bí Cảnh là gốc rễ căn bản tồn tại của Bạch Đế thành chúng ta, chưa bao giờ cho ngoại nhân biết, chứ đừng nói là cho phép ngoại nhân tiến vào, nếu tin tức này truyền ra ngoài, ngươi có biết có bao nhiêu người ngấp nghé hay không? Cho dù Bạch Đế thành chúng ta là thế lực lớn nhất Lý Đường chỉ sợ cũng khó ngăn cản lòng tham của thế nhân.
Dương Xuân cười nhạt nói:
- Hàn đại trưởng lão làm gì tức giận như vậy chứ? Ta đã dám nói như vậy, đương nhiên đã chắc chắn Đường Phong sẽ không tuyên dương khắp nơi.
Bạch Nguyệt Dung nói:
- Xuân thành chủ xác định muốn dùng đại công lao của gia tộc để cho Đường Phong tiến vào bí cảnh một lần phải không?
Nàng có chút nghi hoặc tại sao Dương Xuân lại làm như vậy, dù sao hắn không phải là thân thuộc của Đường Phong. Chuyện này tất có khác thường, hiện tại nhân tâm Bạch Đế thành không đồng nhất, thời khắc nào nàng cũng phải phòng bị người khác.
- Đúng vậy.
Dương Xuân gật đầu.
- Tức chết lão phu mà.
Hàn đại trưởng lão nổi giận lôi đình, Hàn Đông cũng nhịn không được đứng lên, hừ lạnh một tiếng. Hàn đại trưởng lão gây huyên náo nãy giờ vốn không nằm trong dự kiến của Hàn Đông, nhưng hắn cũng muốn ra tay giết Đường Phong, chém giết tiểu tử này, không ngờ Dương Xuân đột nhiên xông ra ngăn cản, lật đổ kế hoạch của Hàn gia, làm cho Hàn gia bọn họ phiền muộn không thôi.
Tổ tiên có huấn, phàm là người có đại cống hiến cho Bạch Đế thành, vô luận có phải là người của Bạch Đế thành hay không, cũng có thể hướng thành chủ đưa ra một yêu cầu, chỉ cần trong phạm vi có thể thừa nhận, dù cho có phải dốc toàn lực của Bạch Đế thành, cũng phải thỏa mãn yêu cầu của người này.
Xuân thành chủ dùng đại công lao của vài thập niên trước, đổi lấy một lần cơ hội cho phép Đường Phong tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, chuyện như vậy cũng có thể làm ra, dù người Hàn gia có phẫn nộ cũng không thể làm gì.
- Nếu thành chủ đã quyết định, các vị cứ tiếp tục thương nghị, xin thứ cho ta không thể phụng bồi.
Hàn Đông lạnh lùng nói một câu, mang theo đám trưởng lão Hàn gia phất áo bỏ đi.
Người của các đại gia tộc khác cũng lắc đầu thở dài, chẳng bao lâu sau, Bạch Đế thành bên chắc như thép đã trở nên rời rạc.
Sau khi đám người Hàn gia rời đi, Bạch Nguyệt Dung cũng không vội vả xử lý chuyện này, cho tất cả các nhân vật cấp trưởng lão lui ra, chỉ để lại Xuân Hạ Thu tam đại thành chủ, cùng với Đường Phong và Bạch Tiểu Lại.
Hạ gia cùng Thu gia đều hướng về Bạch gia, lưu hai người này lại tự nhiên không có chuyện gì, chỉ là phản ứng mấy năm nay của Dương gia vô cùng kỳ quái, nếu không phải Hàn gia càn rỡ, hai nhà Hạ Thu sẽ không có biểu hiện thân cận như vậy, Bạch Nguyệt Dung lưu lại Dương Xuân chính là có chuyện muốn hỏi hắn.
Không đợi Bạch Nguyệt Dung mở miệng hỏi thăm, Thu Dịch Túy đã mở miệng trước:
- Dương đại ca, chuyện lần này, rốt cuộc là thế nào?
Hạ Thì Vũ cũng nhìn chằm chằm vào Dương Xuân.
Dương Xuân cười khổ một tiếng:
- Những năm gần đây, có vài trưởng lão trong gia tộc muốn Cảnh Thái cưới Tiểu Lại làm vợ, muốn Dương gia chúng ta chiếm cứ địa vị quan trọng trong Bạch Đế thành, chuyện này ta cũng không ngăn cản, điều này làm cho các muội muội sinh nghi. Bất quá chuyện hôm nay, ta chỉ muốn trả nợ nhân tình mà thôi.
Vừa nói, hắn nhìn Đường Phong nói:
- Lúc ta tuổi còn trẻ đã gặp qua Đường Đỉnh Thiên, hơn nữa còn được hắn chỉ điểm, không hơn.
Đường Phong cau mày nói:
- Xuân thành chủ, cái tên Đường Đỉnh Thiên này, khi ta đi vào Bạch Đế thành mới được nghe, còn trước kia ta chưa từng nghe thấy, ngươi xác định ta có quan hệ với hắn sao?
Dương Xuân cười ha hả nói:
- Ta tin tưởng con mắt của mình, càng tin tưởng con mắt thành chủ, trên đời này không có đạo lý vô duyên vô cớ hai người lớn lên giống nhau như vậy.
- Chỉ là, Bạch Đế Ấn từ khi tiền nhiệm thành chủ mất đi cũng mất tích theo, những năm gần đây, chúng ta nhiền lần tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh để tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng, cho dù Đường Phong đi vào thì thế nào? Những địa phương mà chúng ta không thể đến, chẳng lẽ hắn đi vào được sao?
Hạ Thì Vũ cau mày.
- Ta đương nhiên không trông cậy hắn có thể tìm được Bạch Đế Ấn, chỉ có điều trong Bạch Đế Bí Cảnh linh khí sung túc, hơn nữa chất chứa các loại cơ duyên, nếu Đường Phong có thể ở trong đó cố găng tu luyện, sau khi đi ra cũng có chút lực lượng đối kháng với Hàn gia.
- Tiểu Lại làm thế nào bây giờ?
Hạ Thì Vũ nhìn Bạch Tiểu Lại.
- Chẳng lẽ lén lút rời thành?
Dương Xuân cười ha hả.
- Bọn hắn không nhìn thấy người, chẳng lẽ thật sự muốn đào sâu ba thước đât cũng phải tìm ra Tiểu Lại, sau đó phế bỏ tu vi của nàng sao? Ta nhớ trong Thiên Tú có Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích tọa trấn, có hai đại sát thần này che chở, Hàn gia có thể làm gì? Lại nói, những năm này Hàn gia càng ngày càng quá phận, đây là thời điểm giáo huấn, khiến cho bọn họ thu liễm một chút.
- Ai, cuối cùng vẫn là người một nhà, ngũ đại gia tộc chung sống với nhau hơn một ngàn năm, không ai muốn nhìn thấy người khác ly khai, hi vọng lần này bọn họ có thể tỉnh ngộ a.
Thu Dịch Túy thờ dài một tiếng.
Trong lòng Bạch Nguyệt Dung trấn tĩnh lại, bây giờ nhìn ngũ đại gia tộc trong Bạch Đế thành, cũng chỉ có Hàn gia càn rõ một chút, ít nhât, Dương Hạ Thu tam đại gia tộc vẫn đứng về phía Bạch gia. Một nữ nhân chưởng quản một thế lực không lồ như Bạch Đế thành gần hai mươi năm, tâm lực cũng rất mệt mỏi, tuổi tác ngày một cao, bây giờ ngoại trừ mong muốn muội muội của mình được hạnh phúc, chẳng chờ mong gì hơn. Cho nên nàng không muốn nhìn thấy muội muội bi thương lần nào nữa.
- Xuân thành chủ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau chắc chắn báo đáp.
Đường Phong cảm kích nói, lần này nếu không có Dương Xuân ra mặt, chỉ sợ chính mình phải mang Bạch Tiểu Lại giết ra ngoài, Hàn gia nội tình thâm hậu, Thiên giai rất đông, Đường Phong cũng không nắm chắc mình sẽ an toàn thoát thân.
- Chỉ kết thiện duyên mà thôi, đợi này sau ngươi nhìn thấy Đường Đỉnh Thiên, nói với hắn một tiếng, Dương Xuân ta còn muốn đấu với hắn, năm đó bị một chiêu bại trận ta không phục.
Dương Xuân mĩm cười nói.
- Nếu ta gặp được hắn, ta nhất định sẽ chuyển lời.
Đường Phong gật đầu:
- Chỉ là, các vị tiền bối có thể nói cho ta biết, Bạch Đế Bí Cảnh rốt cuộc là nơi như thế nào?
Mấy người nhìn nhau, Thu Dịch Túy mỉm cười nói:
- Tiểu Lại nói cho hắn biết đi, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với chuyện này.
Lập tức, Bạch Nguyệt Dung cho thị nữ dâng trà và điểm tâm, cả đám người ngồi trong phòng, Bạch Tiểu Lại cẩn thận giải thích nghi hoặc của Đường Phong.
Bạch Đế Bí Cảnh, là một nơi thần bí trong nội thành Bạch Đế thành, cả Bạch Đế thành có trên vạn người, nhưng người biết rõ nơi này chỉ rải rác vài trăm.
Không phải bọn họ không được phép biết, mà là thực lực cùng tư chất của họ không đủ. Sở dĩ Bạch Đế thành có thể trở thành thế lực lớn nhất Lý Đường, có được nhiều Thiên giai cao thủ như vậy, có quan hệ với Bạch Đế Bí Cảnh rất lớn, có thể nói, Bạch Đế Bí Cảnh chính là gốc rễ của Bạch Đế thành.
Đây là một địa phương thần kỳ, thậm chí có thể nói là một phiến tiểu thiên địa, vị trí của phiến tiểu thiên địa này hoàn toàn bất đồng với thế giới của chính ta.
Trong Bạch Đế Bí Cảnh, linh khí sung túc hơn so với ngoại giới vô số lần, linh khí sung túc, đồng nghĩ với việc tốc độ tu luyện nhanh hơn vô số lần. Bạch Tiểu Lại tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt tới Thiên giai thượng phẩm, trong Bạch Đế thành có nhiều Thiên giai cao thủ như vậy, tuyệt đối có quan hệ tới Bạch Đế Bí Cảnh.