Vô Thường

Chương 593: Cơ hội tới



Vô số tiếng vang PHỐC PHỐC PHỐC nhỏ truyền đến. Năm vị Linh giai cao thủ của Chung gia đang tránh né công kích của Băng Phượng và Giao Long thình lình phát hiện nhưng bông tuyết nhỏ bé xinh đẹp vốn đang bay bên người giờ lại trở thành lợi khí đoạt mạng!

Kiếm quang diễn sinh, vô kiên bất tồi, Thiên kiếm xuất, trảm vạn vật!

Một linh giai cao thủ của Chung gia nhất thời không cẩn thận bị mấy miếng bông tuyết đánh trúng thân thế, hộ thân cương khí rung chuyển một hồi thiếu chút nữa thì đã tán vỡ, hắn liền cả kinh ứa cả mồ hôi lạnh.

Thân thể ngạo nghễ của Đường Đính Thiên đứng phía trên Giao Long, tâm ý tùy chuyển, ngự Giao Long làm thương, hoành tảo lục hợp, bễ nghễ bát phương!

Đường Ngạo và Đường Duệ cùng thi triển một thân sở học, dù không có thần binh nơi tay nhưng thực lực bản thân lại tinh thuần hơn so với Đường Đính Thiên và Diệp Dĩ Khô rất nhiều, tay không tấc sắt cũng có thể khai thiên tích địa!

Năm vị Linh giai của Chung gia ngoại trừ Chung Bố Sở ra hoàn toàn không có lực hoàn thủ, bị bốn người Đường gia đè đầu ra đánh, ngoại trừ phòng thủ cũng chỉ có thể phòng thủ, muốn tiến công? Đợi kiếp sau đi! Mỗi một bông tuyết nhẹ nhàng kia đều là một lợi khí sát nhân khiến những cao thủ của Chung gia sứt đầu mẻ trán.

Trong năm người của Chung gia chỉ có thực lực của Chung Bố Sở là thâm sâu nhất, dù đối mặt với công kích tựa như bài sơn đảo hải những vẫn ứng phó rất tự nhiên. Nhưng về lâu về dài chỉ sợ hắn cũng không khá khẩm gì.

Bất quá không sao, giờ hắn cũng chỉ hạ quyết tâm muốn níu chân bốn vị Linh giai của Đường gia một chút thôi. Chỉ cần đợi đến khi tên cao tầng kia của Đường gia đoạt được Tinh Thần Thiên Nguyên Quả là bọn hắn có thể toàn thân trở ra rồi.

Chung gia lần này có thể nói là đã cơ hồ dốc hết lực toàn tộc, mấy trăm Thiên giai, năm vị Linh giai cũng đều đã xuất động, không phải chỉ vì sáu miếng quả cây kia sao?

Chín vị Linh giai ở bên này đánh đến hôn thiên ám địa thì phía Đường gia bên kia cuối cùng đã đến thời khắc kích động lòng người nhất.

Sau khi Tinh Thần Thiên Nguyên Quả nhảy lên liên tiếp mấy lần liền triệt để ổn định lại.

Quả cây. . . Thành thục.

Ánh mắt của mỗi một đệ tử Đường gia đều nóng lên nhìn chằm chằm vào sáu quả cây chín mộng tươi ngon kia, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, mùi hương nồng đậm tỏa ra khiến ai nấy đều khát khao.

Bất quá bọn hắn cũng biết, muốn Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, bọn hắn còn chưa đủ tư cách.

Lão giả đầu tóc bạc phơ Đường Hải kia chậm rãi đi đến trước, lấy ra một hộp ngọc lớn, thần thái cung kính hái xuống một miếng Tinh Thần Thiên Nguyên Quả sau đó cho vào trong hộp.

Hai bàn tay của hắn có chút run rẩy nhỏ, hiển nhiên đang rất kích động, ánh mắt cũng đầy vẻ cuồng nhiệt.

Không giống với những đệ tử Đường gia khác, Đường Phong vẫn đang một mực lén lút quan sát.

Dưới cảm giác cường đại hắn liền thấy được toàn bộ Đường Gia Bảo không hề có một người ngoài nào cả. Lần này Chung gia vận dụng nhiều nhân thủ như vậy, làm ra thủ bút lớn như thế không phải chỉ vì muốn đến khiêu khích đấy chứ? Mục đích của bọn hắn nhất định chính là Tinh Thần Thiên Nguyên Quả.

Nhưng giờ lại không có người nào đến cướp đoạt! Đây chính là chuyện khiến Đường Phong kỳ quái nhất.

Nhìn hai tay run rẩy và thần sắc kích động của Đường Hải, trong lòng Đường Phong không khỏi dâng lên một phán đoán lớn mật, không phải chứ. Cẩn thận quan sát Đường Hải một phen, Đường Phong phát hiện hắn cũng không hề có dấu vết dịch dung nào cả, nói cách khác, người này quả thật chính là Đường Hải của Đường gia.

Phản đồ sao? Có khả năng. Dù sao quả này cũng quá trân quý, người chết vì tiền chim chết vì ăn đã là đạo lý từ cổ chí kim rồi.

Sáu miếng quả cây hái xuống liền được bỏ vài hộp ngọc.

Đường Hải bưng hộp ngọc xoay người lại, nói với chúng nhân:

- Từng người cảnh giác, phát hiện người nào khả nghi, giết không tha.

- Vâng.

Những đệ tử trẻ tuổi của Đường gia trầm giọng đáp.

Lập tức Đường Hải mang theo hai người nhanh chóng đi đến mật thất của Đường gia, chắc là muốn niêm phong Tinh Thần Thiên Nguyên Quả cất vào kho rồi.

- Thập thất đệ, ngươi nói xem Chung gia làm trò gì vậy? Sao giờ cũng không có người nào đến?

Đường Tử Thư chau mày, thật sự không rõ lắm. Việc này cũng không trách được hắn, dù sao những người Đường Hải đều là thế hệ trước của Đường gia, niên kỉ đều hơn một trăm cả rồi. Mỗi người đều vất vả cả đời vì Đường gia, cúc cung tận tụy. Thân là đệ tử trẻ tuổi của Đường gia hắn nào dám hoài nghi những người này chứ.

Nhưng Đường Phong lại không giống thế. Hắn mới đến Đường gia không được bao lâu, đối với mọi người trong gia tộc này cũng chưa quen thuộc lắm. Trong mắt hắn thì ngoại trừ cha mẹ ra tất cả mọi người đều có thể hoài nghi, lòng không chút gánh nặng.

- Đau bụng quá. . .

Đường Phong vận công bức mồ hôi lạnh ra lốm đốm đầy trán, tay ôm bụng thấp giọng rên rỉ.

- Thập thất đệ, ngươi sao vậy?

Đường Tử Thư ân cần hỏi thăm.

- Không biết, từ sau khi đoạt được đạo tinh thần chi lực kia liền bị như vậy.

Đường Phong liên tục khoát tay

- Không được không được, ta phải về nghỉ ngơi một chút.

- Muốn Tam ca đưa ngươi về không?

Đường Tử Thư hỏi.

- Không cần, chuyện ở đây còn cần Tam ca chiếu cố, không dám làm phiền, tự ta trở về là được rồi.

- Vậy ngươi phải cận thận chút nhé.

Đường Tử Thư dặn dò.

Sau khi Đường Phong ôm bụng thoát khỏi ánh mắt của Đường Tử Thư lập tức liền đổi phương hướng đuổi theo bọn người Đường Hải. Lúc Đường Hải đi có dẫn theo hai người, đều là những lão nhân của thế hệ trước. Nếu hắn thật sự là phản đồ muốn cướp đoạt Tinh Thần Thiên Nguyên Quả... vậy hắn hẳn sẽ động thủ ở trên đường đi đến mất thất.

Ba người này tuy rằng chỉ là Thiên giai thượng phẩm nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, công lực tinh thuần, không phải những Thiên giai thượng phẩm bình thường có thể sánh được. Vậy nên Đường Phong cũng không dám quá mức lỗ mãng, cố gắng thu liễm cương khí chấn động của bản thân, thần thức cũng chỉ thỉnh thoảng mới quét qua người bọn hắn một chút, sợ bị phát hiện nên không dám dừng lại quá lâu.

Tất cả cao thủ của Đường gia giờ đều đã xuất động rồi, chỉ còn lại một ít người tụ tập ở sân của hai vị lão tổ nên trên đường đi Đường Phong cũng không gặp phải chuyện gì lớn lắm.

Tốc độ của bọn người Đường Hải rất nhanh, thời gian chỉ qua một lát đã đến gần được mất thất. Đường Phong bắt đầu cẩn thận hơn trước.

Bỗng nhiên hai tiếng động cực kì yếu ớt khẽ vang lên bên tai Đường Phong, thần sắc hắn không khỏi ngưng tụ, động thủ sao?

Không dám chần chờ nữa, vừa rồi chỉ là hoài nghi nhưng sau khi nghe được hai tiếng này hắn đã khẳng định được phán đoán của mình là chính xác. Hai tiếng động kia chính là động tĩnh được gây ra do lợi khí đâm vào thân thể, Đường Phong đã giết qua không ít người, đương nhiên rất quen thuộc với loại thanh âm này rồi. Hơn nữa sau tiếng động này khí tức của ba người Đường Hải đột nhiên bị chôn vùi hai, chỉ còn lại một đạo cuối cùng đang nhanh chóng vội vàng chạy ra ngoài Đường Gia Bảo.

Tốc độ toàn thân bộc phát, Đường Phong lập tức vọt đến nơi xảy ra chuyện kia, cúi đầu nhìn chỉ thấy ở đó có hai cỗ thi thể, máu tươi chảy ra lênh láng, nhuộm đỏ cả mặt đất.