Vô Thường

Chương 671: Tôi luyện tâm thần lực



Giống như một luồng gió nhẹ thổi quất vào mặt, Đường Phong chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, con hung thú trước mắt bỗng nhiên biến mất không thấy, mà thay vào đó là một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trong đầu hắn rồi nhanh chóng lan ra toàn thân.

Không đợi Đường Phong làm rõ là đã xảy ra chuyện gì, ngay sau đó, hắn liền cảm thấy tâm thần của mình đang bị một sức mạnh cuốn lấy, không thể tự chủ được và bị kéo về phía cảm giác lạnh lẽo trong thân thể.

Trước mắt nảy sinh vô số ảo giác, toàn là những cảnh tượng không thể nói rõ thành lời, mông lung mờ mịt khiến ta nhìn không thấu, nhưng trong cảnh tượng mông lung này lại có một sức hấp dẫn vô cùng, dường như đang nói cho Đường Phong biết nơi đó có là thứ rất quan trọng mà hắn đang muốn nhìn rõ.

Trúng chiêu rồi! Chỉ trong thoáng chốc, trong lòng Đường Phong chợt bừng tỉnh, hắn cắn mạnh đầu lưỡi một cái, ảo cảnh trước mắt bỗng nhiên sụp đổ như những mảnh gương vỡ ra vậy.

Nín thở ngưng thần, Đường Phong vội nhắm mắt lại, chìm đắm vào tâm thần, toàn lực bảo vệ sự sáng suốt trong đầu mình, không để ngoại lực quấy nhiễu.

Khi nhìn vào bên trong mình, trong đầu hắn thình lình xuất hiện một con hung thú giống y như con khi nãy, chỉ có điều là nhỏ hơn vô số lần mà thôi, lúc này con hung thú thu nhỏ đang đuổi theo tâm thần lực của hắn, há cái miệng máu muốn cắn nuốt tâm thần lực của hắn.

Tâm thần lực của người tu luyện chính là tinh hoa của ba hồn bảy vía, một khi tâm thần lực bị hao tổn thì nhất định sẽ bị thương nặng, cho nên nếu bị con hung thú kia thôn phệ, Đường Phong cho dù không chết thì e rằng cũng sẽ biến thành ngu ngốc.

Cái thứ này làm sao chui vô đầu mình thì Đường Phong không biết, hắn hiện tại chỉ biết rằng tuyệt đối không thể để nó được ý đắc thắng.

Thực lực của Đường Phong, cho dù là thân thể hay công lực cũng đều được rèn luyện tới cực hạn rồi, thế nhưng chỉ có tâm thần lực này chưa được rèn đúc bao nhiêu, so với thân thể mà nói thì đương nhiên là yếu hơn rất nhiều.

Chỉ có một lần rèn luyện là lúc hàng phục Bất Hoại Giáp ngày trước, dùng tâm tinh thần lực tấn công phong ấn của Bất Hoại Giáp, sau lúc đó, tuy trải qua nhiều kinh lịch và chiến đấu, tâm thần lực ít nhiều cũng có chút mạnh mẽ hơn, khả dù sao cũng chưa từng cố ý tận lực rèn luyện.

Đối mặt với sự truy đuổi của hung thú, Đường Phong chỉ có thể tạm thời khống chế tâm thần lực vừa né tránh vừa suy nghĩ đối sách.

Hiện tại, bên trong cơ thể Đường Phong đang là một chiến trường, con hung thú xông vào quyết tâm đuổi bắt cho bằng được Tâm Thần Lực của Đường Phong. Thân thể của con hung thú này nửa thực nửa hư, hơn nữa nó lại có thể chui vào trong cơ thể hắn, theo Đường Phong phỏng đoán thì nó là thứ gì đó tương tự như Tâm Thần Lực.

Nói cách khác, hung thú chính là một loại năng lượng quỷ dị biến hóa thành.

Nếu nó đã là năng lượng thì Tâm Thần Lực của hắn hẳn là có thể đối phó được, ngày trước, khi xông vào tấn công phong ấn của Bất Phôi Giáp, cái phong ấn đó cũng chính là một dạng thể hiện của năng lượng.

Sau khi nghĩ thông suốt được điểm này, Đường Phong liền tập trung Tâm Thần Lực biến thành hình dạng của một thanh lợi kiếm, hình dạng là do tâm sinh, Tâm Thần Lực cũng có thể thiên biến vạn hóa.

Không chạy trốn nữa, thanh lợi kiếm toả ra khí thế hừng hực không gì địch nổi, chém mạnh vào con hung thú.

Kiếm chém xuống, hung thú không mảy may tổn thương chút nào. Ngược lại, trong đầu Đường Phong bỗng cảm thấy đau nhói, ảo giác vốn tan vỡ khi nãy lại xuất hiện lần nữa, khi hắn vất vả lắm mới xua tan ảo giác thì thình lình phát hiện con hung thú đang há to cái miệng máu ngoạm về phía Tâm Thần Lực của hắn.

Trong cơn nguy cấp, Đường Phong vội tránh qua, vừa kịp tránh được một kích trí mạng, nếu phản ứng chậm thêm nửa nhịp thôi thì hậu quả thiết tưởng không cần phải nói ra.

Lần này tuy chỉ là thử nghiệm thôi nhưng lại khiến Đường Phong sợ toát mồ hôi lạnh khắp người, đây bất quá mới chỉ là hung thú ngũ giai mà đã khó đối phó như vậy, nếu là là hung thú lục giai thì sẽ thế nào đây?

Bất quá, thông qua thăm dò lần này, Đường Phong biết rằng chỉ bằng vào Tâm Thần Lực thì căn bản không thể gây nên thương tổn nào hữu hiệu đối với nó. Hơn nữa, một khi Tâm Thần Lực tiếp xúc với nó thì kẻ bị tổn thương mãi mãi vẫn là chính hắn, con hung thú này có tác dụng khắc chế nào đó đối với Tâm Thần Lực, chỉ cần tiếp xúc nhẹ với nó là có thể khiến người ta rơi vào ảo giác ngay.

Người trong cuộc thì tốt, người ngoài cuộc thì sáng, khi Đường Phong đang vô cùng phiền não thì Linh Khiếp Nhan mở miệng nhắc nhở đúng lúc:

- Phong ca ca, dẫn nó tới chỗ đan điền, dùng lực lượng cương tâm để đối phó với nó!

Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Đường Phong vội dẫn dắt Tâm Thần Lực chạy về phía đan điền, con hung thú kia liền bám sát theo sau.

Hoạt động của thần thức mau lẹ không gì sánh được, chỉ trong chớp mắt, Tâm Thần Lực đã đắm chìm vào trong đan điền. Bên trong đan điền trong, bộ xương khô nhỏ xíu với đôi mắt đặc thù, một con có màu lam âm u như hàn băng, một con có màu đỏ như ngọn lửa đang bừng cháy, màu sắc của hai con mắt tạo nên sự đối lập mãnh liệt, khiến cho người ta phải cảm thấy thị giác bị xung đột chấn động. Ngoài ra còn có một đốm sáng lấp lánh kim quang, bị bộ xương khô nắm chặt trên tay, đó chính là Duệ Kim Chi Khí còn chưa luyện hóa hoàn toàn.

Trên khung xương của bộ xương nhỏ bám chi chít các đốm sáng xanh lè, vô số âm hồn bám chặt trên đó. Khi Tâm Thần Lực dẫn con hung thú đến đây, Linh Khiếp Nhan mặc bạch y, mái tóc bạc khoác vai, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng cũng xuất hiện, vô số âm hồn kia càng gào khóc thảm thiết hơn, quang mang trong đôi mắt của bộ xương khô càng phát ra sáng chói hơn.

Theo bản năng, con hung thú kiêu ngạo tự phụ liền dừng bước truy đuổi, nó dường như có chút sợ hãi, chầm chậm thối lui, trong cổ họng truyền đến từng tiếng gầm gừ nhè nhẹ, vừa như thị uy, vừa như cảnh cáo.

Nó chỉ mới lui được vài bước, Linh Khiếp Nhan đã chớp động thân mình đến sau lưng nó, giơ một chân lên đạp mạnh một cái, một màn quỷ dị xuất hiện, con hung thú không có thực thể này lại bị Linh Khiếp Nhan đạp một cái lảo đảo, té nhào về trước mấy bước, vừa đúng té ngay vào lòng bộ xương nhỏ.

Hàm dưới của bộ xương Cương Tâm gõ lên hàm trên, phát ra tiếng cạch cạch, vô cùng âm trầm.

Đường Phong cũng mau chóng huyễn hoá Tâm Thần Lực thành hình dáng của mình, hết sức hăm hở, không còn chật vật chạy trốn như lúc nãy, vung tay phất lên một cái:

- Bắt lấy nó cho bổn thiếu gia!

Lệnh vừa hô xong, trên bộ xương nhỏ liền phát tán ra vô số âm hồn, các đốm sáng xanh lè bao trùm lấy con hung thú, con hung thú không cam lòng bị bắt, gầm rống giận dữ và liều mạng giãy dụa nhưng căn bản không nhúc nhích được.

Đường Phong cười âm trầm, lộ ra hàm răng trắng nhỡn, một tay giơ cao, theo động tác giơ lên của cánh tay Đường Phòng, bộ xương nhỏ cũng có động tác giống như vậy.

Chỉ khác nhau là, trên tay Đường Phong không có gì hết, còn trên tay bộ xương nhỏ lại đang cầm một đạo Duệ kim chi khí.

Bàn tay lớn mạnh mẽ vẫy xuống, Duệ kim chi khí trên tay bộ xương nhỏ mang theo một đạo quang mang chói lóa, vô cùng chuẩn xác chém lên người con hung thú.

Một tiếng gào thảm thiết vang lên, thân thể con hung thú bị chém ra làm hai, hóa thành các đốm huỳnh quang, bay về phía Tâm Thần Lực của Đường Phong.

Những đóm huỳnh quang này sau khi chạm vào Tâm Thần Lực thì liền bị Tâm Thần Lực hấp thu không còn chút nào, một đóm sáng cũng không lãng phí, Đường Phong nhìn thấy hết sức ngạc nhiên.

Cảm nhận cẩn thận một lúc, Đường Phong bỗng vui mừng quá đỗi, hắn phát hiện rằng sau khi hấp thu các đóm huỳnh quang này, Tâm Thần Lực của hắn dường như được tăng cường. Mặc dù tăng lên không rõ ràng, nhưng quả thực là có tăng lên.

Lại có lợi thế này ư? Đây là chuyện mà Đường Phong căn bản chưa từng tính đến. Hắn vốn nghĩ rằng, rèn luyện trong Tru Tâm Động chẳng qua chỉ là tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu, tôi luyện tâm tính mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, ngoại trừ những tác dụng này, sau khi giết mấy con hung thú này còn có thể tôi luyện được Tâm Thần Lực.

Chỗ tốt này thật là to lớn. Nếu như Tâm Thần Lực mạnh mẽ, không những có thể chịu đựng được những cái mà người thường không thể chịu đựng được, mà còn có thể chống đỡ được công kích quỷ dị, tỷ như chiêu Loạn Hoa Tiệm Dục làm mê đắm người khác của Thi Thi, hoặc như bí pháp Âm Công của Thu Tuyệt Âm, chỉ cần Tâm Thần Lực đủ cường đại, thì những công kích quỷ dị này căn bản không có tác dụng gì. Hơn thế nữa, Tâm Thần Lực cường đại đến mức độ nhất định, chỉ bằng vào ý niệm là có thể phá hủy ý thức của kẻ địch.

Thấy Đường Phong đang ngẩn người ra, Linh Khiếp Nhan mở miệng nói:

- Phong ca ca, ca ca cần phải đi ra rồi.

Đường Phong ừ một tiếng, nhanh chóng tản đi Tâm Thần Lực, ý thức quay trở lại thân thể, hắn mở mắt, phát hiện mình đang cầm Độc Ảnh Kiếm trong tay, thủ thế phòng ngự, còn trước mặt mình có một tinh sa đang phát sáng.

Đường Phong nhíu mày, khom lưng nhặt hạt tinh sa lên, hạt tinh sa này hiển nhiên là do con hung thú vừa rồi để lại sau khi chết. Thế nhưng... con hung thú kia chẳng phải đã chui vào thân thể của mình và bị giết chết trong đan điền rồi sao? Hạt tinh sa này sao lại rơi ở bên ngoài?

Suy đi nghĩ lại, Đường Phong sợ toát mồ hôi lạnh, không lẽ... cái thứ nhìn thấy khi nãy chỉ là ảo giác? Nếu quả thực là như vậy thì con hung thú tiến vào trong cơ thể mình kia chắc chắn là năng lượng thần thức. Khi chiến đấu, bản thể của nó ở ngay trước mặt mình, bất quá mình lại không tổn hao chút nào, nếu như quả thực là như vậy thì chứng tỏ công kích của những con hung thú này căn bản không thể tổn thương đến nhục thể con người, công kích của chúng chỉ nhằm vào tinh thần và thần thức của người tu luyện.

Tổng hợp lại những con hung thú gặp phải ở tầng một và tầng hai thì suy đoán này có thể tám phần là đúng.

Chẳng qua, Đường Phong cuối cùng cũng biết được vì sao hai huynh đệ Lâm gia lại chật vật chạy ra như vậy, hắn mới vừa gặp phải một con hung thú ngũ giai mà đã khó đối phó như vậy, nếu bọn họ gặp phải một con lục giai thì tháo chạy ra ngoài như thế cũng là chuyện bình thường.

Hắn vừa rồi có thể chém chết con hung thú kia, toàn bộ đều là nhờ phúc của vô số âm hồn và Duệ Kim Chi Khí. Những người khác không có vốn liếng hùng hậu như hắn được.

Bất quá, hung thú ở đây lại có thể tôi luyện Tâm Thần Lực, chỉ với sự mê hoặc này cũng đủ để Đường Phong dốc toàn lực liều mạng một phen. Tâm Thần Lực chưa từng dễ tôi luyện đến như vậy, đây là cơ hội hiếm có, Bố Trường Hải lại khẳng khái mở rộng cửa như thế thì Đường Phong cũng chẳng khách khí làm gì?

Qua kinh nghiệm chiến đấu lần này, nếu Đường Phong tiếp tục ứng phó thì sẽ thuần thục hơn nhiều, trong tầng ba hiện tại không có bao nhiêu người, hung thú thì lại không thiếu, hầu như cách mỗi một hai canh giờ là Đường Phong lại gặp được một con, những con hung thú này mang theo tinh thần nghé con không sợ cọp, cứ xông thẳng vào thân thể của Đường Phong, bị Đường Phong dẫn dụ đến đan điền, phối hợp với những âm hồn này và bộ xương khô nhất cử tiêu diệt.

Hung thú trong tầng ba rõ ràng khác hẳn trong tầng một hai, điểm khác nhau lớn nhất chính là mấy con hung thú này có muôn vàn hình thù kỳ quái, biến hoá khôn cùng.

Có một lần, Đường Phong đang chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn còn chưa kịp ngồi xuống thì hòn đá dưới chân đột nhiên biến thành một con hung thú, tấn công hắn, nếu không phải Đường Phong vẫn luôn luôn duy trì cảnh giác thì e rằng đã tiêu tùng thật rồi.

Không chỉ là tảng đá, mà ngay cả một số cây cỏ cũng có thể là do hung thú biến hoá thành.

Dần dần, Đường Phong mài mò ra được một quy luật, trong tầng ba của Tru Tâm Động, chỉ cần thấy cái gì đó có chút không đúng, cho dù là vật sống hay vật chết cũng đều có thể là hung thú, hễ gặp phải những thứ đó thì cứ dùng lực lượng cương tâm tấn công trước rồi hãy nói.

Tâm Thần Lực đang tăng lên từng chút một, tuy tiến độ rất chậm nhưng mỗi lần tăng lên đều có thể khiến Đường Phong cảm thấy đáng giá cho những gì mình đã bỏ ra. Tuy thu hoạch phong phú nhưng người cũng khá mệt, dù sao dùng Tâm Thần Lực và Lực Lượng Cương Tâm để tác chiến thì khác hẳn với chiến đấu thông thường.

Hầu như Đường Phong phải đả toạ một canh giờ sau mỗi khoảng thời gian nửa ngày, đấy không hẳn là đã hết sức lực rồi, mà là ở nơi nguy hiểm thế này, buộc phải duy trì thực lực ở trạng thái tốt nhất thì mới có thể ứng phó với nguy hiểm bất ngờ ập đến.

Trong Tru Tâm Động tối mịt mù, không có mặt trời lẫn mặt trăng, chẳng qua Đường Phong bấm tay tính thời gian thì cũng không sợ bị trễ giờ. Thoáng chốc, năm ngày đã qua đi, trong năm ngày này, Đường Phong đã giết được ít nhất bốn mươi con hung thú, phần lớn đều là hung thú tam giai, hung thú ngũ giai chỉ có bảy tám con, còn về hung thú lục giai thì hắn chẳng gặp con nào, cũng không biết là đã bị người ta giết chết rồi hay số lượng quá ít, hắn vẫn đang tiếc nuối về điều này.

Đường Phong đã có thể đối phó với hung thú ngũ giai một cách dễ dàng, cho nên tất nhiên hắn cũng muốn tìm hiểu thêm về uy lực của hung thú lục giai.