Vô Thường

Chương 775: Vận dụng thắng giả vi vương (thượng)



Hai người bọn họ vẫn một mực tìm kiếm thân ảnh của thần bí cao thủ kia, dẫn đến bị vướng ở chỗ này không thể giúp đỡ. Nhưng tìm đến bây giờ ngay cả chút lông mao cũng không tìm thấy, không thể không nói quyết định trước kia là một sai lầm. Hiện tại hai bên đối chiến đều có người tử vong, nhân số không nhiều, mỗi bên đại khái chỉ có năm người.

Huyết Vụ Thành lần này xuất quân bất lợi, tại lối vào bị chết hơn hai mươi vị cao thủ Linh Giai, nếu ở chỗ này lại chết thêm một ít nữa, ngay cả thành công chiếm được Linh Mạch Chi Địa, bọn họ trở về cũng khó mà báo cáo kết quả công tác.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hai người nghĩ bị động tìm kiếm thân ảnh của cao thủ thần bía kia, còn không bằng chủ động xuất kích, dẫn rắn ra khỏi ổ. Nếu bọn họ ra tay đối phó Linh Giai hạ phẩm của Linh Mạch Chi Địa, chắc hẳn là vị cao thủ thần bí kia sẽ không mặc kệ.

- Trước hết giúp đỡ Lý huynh cướp hai thanh thần binh kia.

Hứa Cửu Châu đề nghị nói, có sự hiện diện của thần binh, trong lòng bọn họ cũng thèm muốn, cho dù sẽ làm Lý Thiên Cừu mất hứng, bây giờ cũng không quan tâm nhiều như vậy

Thương Hải tỏ vẻ khách khí, giơ tay ra ý mời Hứa Cửu Châu lên trước.

Hứa Cửu Châu biết trong lòng hắn nghĩ gì, cũng không chối từ, cao giọng cười, phi thân chạy đến chỗ Lý Thiên Cừu, người còn chưa tới đã mở miệng hô:

- Lý huynh, ta đến giúp ngươi!

Lý Thiên Cừu hừ lạnh một tiếng, bắn ra mấy đạo kình khí làm cho phu thê Đường Đỉnh Thiên phải vận dụng toàn lực hóa giải, đinh đinh đang đang, một loạt tiếng vang giòn giã, kình khí bị chặn.

Hai người chưa kịp thở một hơi, một tiếng hô to liền từ phía sau truyền đến:

- Cẩn thận!

Nghe được tiếng la, trong lòng hai người trầm xuống, vội vã xoay người lại đón đánh, nhưng cũng đã muộn, Quan Thương hải giống như quỷ mị xuất hiện tại phía sau hai người, hai chưởng đẩy dời đi, chưởng kình hung mãnh làm dưới chân hai người rung chuyển.

Còn chưa kịp xuất ra hai thanh thần binh ngăn cản, chưởng ấn đã ập tới trước mặt.

Trong lúc nguy cấp, Đường Đỉnh Thiên xoay người một chút, vô cùng kịp thời che chắn trước mặt Diệp Dĩ Khô, chưởng ấn đánh vào trên ngực Đường Đỉnh Thiên, cương khí hung mãnh bắn ra, Đường Đỉnh Thiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi, Khấp Huyết Thương thiếu chút nữa tuột khỏi tay bay ra ngoài.

- Phu quân!

Diệp Dĩ Khô hoa dung thất sắc, vội vã tiếp lấy Đường Đỉnh Thiên đang lảo đảo lùi về phía mình, lực va chạm quá mạnh làm nàng phải liên tục lùi về phía sau để hóa giải, nhưng vì bị lui về sau, chẳng may lùi đúng vị trí trước mặt Hứa Cửu Châu và Lý Thiên Cừu.

Hứa Cửu Châu cười ha hả nhưng không động thủ, Lý Thiên Cừu lại không khách khí, chỉ phong như kiếm, bay đến điểm thẳng vào gáy Diệp Dĩ Khô, nhìn tư thế kia giống như muốn đánh chết Diệp Dĩ Khô tại chỗ.

Con ngươi Đường Phong trong nháy mắt trừng to, thời gian giống như ngừng lại tại khoảnh khắc này, trong đầu mơ hồ hiện về những kỷ niệm lúc ở chung cùng Diệp Dĩ Khô, lồng ngực phảng phất bị một tay nhéo mạnh, ép hắn hoàn toàn không thở nổi.

Giải quyết hết nhóm người kia của Chung gia, Đường Phong lập tức ngựa không dừng vó chạy về chiến trường bên này, vừa chạy về đến nơi liền thấy tình cảnh ba Linh Giai trung phẩm liên thủ công kích phụ mẫu mình, tiếng nhắc nhở vừa rồi cũng xuất ra từ miệng hắn.

Nhất định phải tới kịp, nhất định phải tới kịp! Toàn thân Đường Phong run run, một mặt vội vã chạy đến, một mặt cầu khẩn trong lòng.

Khóe môi Lý Thiên Cừu nhếch lên cười nhạt, đầu ngón tay cách gáy Diệp Dĩ Khô chỉ xa có năm tấc, Diệp Dĩ Khô thậm chí đã cảm giác sau gáy man mát, kèm theo hơi thở tử vong kéo đến, nhưng dù nàng cố gắng né tránh, cũng không còn kịp rồi.

- Phu quân, chúng ta hãy chết cùng một chỗ... Chẳng qua tội nghiệp Phong Nhi, hắn lại phải sống một mình cô đơn rồi.

Khóe miệng Diệp Dĩ Khô mỉm cười buồn bã, gắt gao ôm lấy Đường Đỉnh Thiên.

Giữa lúc Lý Thiên Cừu cho rằng nữ nhân này bị chết thảm dưới ngón tay mình, một đạo bóng đen vô thanh vô tức vọt đến giữ hắn và Diệp Dĩ Khô.

Phốc một tiếng, chỉ mang đâm vào thân thể bóng đen, nhưng lại không có cảm giác đánh vào da thịt, ngược lại giống như đâm vào sắt thép, lực đạo bắn ngược làm cho ngón tay Lý Thiên Cừu hơi đau xót.

Lại có mấy đạo thân ảnh từ hai bên trái phải xen lẫn mà đến, tốc độ quá nhanh căn bản không thấy rõ, kèm theo quyền phong và kình cước, Lý Thiên Cừu biến sắc, hai tay điểm liên tục, nhưng bóng đen thậm chí tránh cũng không tránh, dùng thân thể cường ngạnh thừa nhận những công kích này.

Hứa Cứu Châu đứng bên cạnh Lý Thiên Cừu làm ra phản ứng nhanh nhất, công kích cường độ Linh Giai trung phẩm triển khai mạnh mẽ, hướng về phía những nhân vật thần bí mặc áo đen.

- Đinh, đinh, đinh....

Giống như đao kiếm va chạm vào nhau, mấy người mặc áo đen đều bị liên tục lui về sau, nhưng lực đạo hung mãnh và cường độ nhanh chóng như vậy làm sắc mặt của Lý Thiên Cừu và Hứa Cửu Châu biến đổi.

Cảm giác rất cổ quái, tuy chỉ giao thủ cùng những người này trong chớp mắt, nhưng nói thế nào hai người cũng là Linh Giai trung phẩm, tính cảnh giác người thường làm sao bằng được.

Những người áo đen này ....làm bằng sắt thép sao?

Không đợi hai người suy nghĩ cẩn thận, những người mặc áo đen đồng loạt lùi về phía sau, trong đầu cũng không có ý nghĩ tiếp tục dây dưa. Định thần nhìn lại, Lý Thiên Cừu tức lệch cả mũi.

Hai người Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên dĩ nhiên bị người áo đen xuất hiện đầu tiên ôm lấy, chạy nhanh như gió ra ngoài hơn mười trượng.

Hai thanh thần binh! Còn kém một chút là có thể lấy vào trong túi, nhưng lại bị mấy người áo đen này xuất hiện quỷ dị phá hư tất cả! Làm sao Lý Thiên Cừu có thể không tức giận?

- Tình huống thế nào rồi?

Đường Phong chạy tới bên cạnh Diệp Dĩ Khô, nhìn sắc mặt nàng nhăn nhó, ôm Đường Đỉnh Thiên với sắc mặt đã tái nhợt.

Trong lúc hắn hô lên hai chữ “cẩn thận” đồng thời cũng gọi ra bộ Dược Thi. Phụ mẫu bị ba vị Linh Giai trung phẩm chèn ép, làm sao hắn còn dám tiếp tục kín đáo? Nếu là nguyên nhân vì mình làm hai người tử vong, cả đời Đường Phong cũng không thể an tâm rồi.

Cũng may tốc độ Nhất Hào nhanh không gì sánh được, lại không biết đau đớn, càng không biết sống chết, vào thời khắc nguy hiểm cuối cùng thành công giải cứu hai người.

Bàn tay nhỏ bé Diệp Dĩ Khô run rẩy đặt lên mũi Đường Đỉnh Thiên, Đường Đỉnh Thiên khẽ mở con mắt suy yếu, cười thảm một tiếng:

- Diệp Tử, mang Phong Nhi chạy đi, đưng để ý đến ta!

Thấy sinh mệnh của Đường Đỉnh Thiên không gặp nguy hiểm, tâm trạng Đường Phong và Diệp Dĩ Khô mới thả lỏng một chút, Diệp Dĩ Khô khóc như mưa, lắc lắc đầu.