Vô Thường

Chương 778: Miểu sát



- Chung Bố Sở, tiểu lão nhi chỉ đánh ngươi một kiếm, tiếp được ngươi liền sống, không tiếp được sẽ chết, hãy cẩn thận.

Sắc mặt Thượng tiền bối cũng trở nên vô cùng ngưng trọng, nói ra lời nói lại cảm giác khá thong thả.

Không khí đều trở nên ngưng trọng, hầu như tiếng hít thở bị áp thới cực hạn, mỗi người đều muốn biết Thượng tiền bối có khả năng giết chết Chung Bố Sở phản đồ của Linh Mạch Chi Địa dưới sự cảnh giác của ba vị hồng bào.

Quai hàm Chung Bố Sở run lên, tuy rằng hắn chưa từng thấy qua thực lực của Thượng tiền bối, nhưng từ lời kể của các gia chủ thế hệ trước, hắn biết trình độ kinh khủng của người này, trong lúc hoảng hốt, một thân cương khí hộ thân Linh Giai toàn lực vận hành, cố gắng tạo cho mình một cảm giác an toàn.

- Xoạt...

Một tiếng vang rất nhỏ, ngón cái tay trái Thượng tiền bối hơi gảy nhẹ, làm thanh trường kiếm thiên binh từ trong vỏ bay vọt ra.

Thanh âm rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm cho trái tim mỗi người đập nhanh một chút.Mà đám người cương khí toàn thân Lý Thiên Cừu dĩ nhiên không thể khống chế tự động bộc phát ra ngoài, ba cổ khí thế thô bạo của Linh Giai trung phẩm đánh thẳng về phía Thượng tiền bối.

- Xoạt...

Tiếng ma sát thong thả nhưng rất chói tai truyền ra, thanh trường kiếm thiên binh này rốt cuộc bị Thượng tiền bổi rút ra.

Động tác của hắn rất chậm chạm, phảng phất không phải rút một thanh kiếm, mà là núi lớn vạn cân.

Kiếm ra một tấc, kiếm ý kinh thiên lao ra, phá vỡ khí thế Lý Thiên Cừu và hai Linh Giai trung phẩm, ba người Lý Thiên Cừu khẽ hừ một tiếng, vội vã vận công hóa giải, thực lực bọn họ không thấp, tuy rằng kiếm ý của Thượng tiền bối rất cao siêu, nhưng căn bản không thể tạo thành sát thương đối với bọn họ.

- Phụp, phụp...

Một loạt tiếng vang khẽ truyền đến, mặt đất chu vi mười dặm xung quanh Thượng tiền bối thi nhau nứt vỡ, các vết nứt dày đặc tạo thành một màng nhện, những khe nứt này có độ sâu không giống nhau, giống như bị kiếm khí mạnh mẽ đánh ra.

Tròng mắt Đường Phong trợn ngược, mọi người cũng không khác biệt. Không ai có thể tưởng tượng, động tác rút kiếm đơn giản của Thượng tiền bối, dĩ nhiên có thể tạo thành uy thế cường đại như vậy.

- Đây mới là cao thủ!

Đường Phong chứng kiến tình cảnh này không áp chế được cảm xúc dâng trào, lấy những người mà Đường Phong từng biết đến so sánh với Thượng tiền bối, giống như trước mặt trời chói lòa, tất cả đều ảm đạm thất sắc.

Một chùm tia sáng từ trường kiếm thiên binh phóng ra, không đợi mọi người kịp thấy rõ, chùm sáng nhàn nhạt này bỗng nhiên trở nên vô cùng rực rỡ, làm cho người ta không tài nào mở được hai mắt.

- Uống!

Một tiếng rống giận truyền ra từ miệng Lý Thiên Cừu, hai lão giả hồng bào còn lại cũng di động, cùng nhau chạy đến chỗ Chung Bố Sở. Vẻ mặt Chung Bố Sở mê man mờ mịt, tuy nhiên cương khí hộ thân của cảnh giới Linh Giai vẫn còn tồn tại, nhưng vừa cẩn thận suy nghĩ lại đột nhiên thấy một cổ nguy cơ và sợ hãi dâng lên.

- Xoẹt...

Một tiếng kêu, cùng với đó là âm thanh trường kiếm thiên binh được đút vào vỏ truyền đến, ánh sáng chói mắt lúc nãy cũng biến mất.

Ba lão giả hồng bào âm trầm đứng trước mặt Chung Bố Sở, sắc mặt vô cùng khó coi, mà Chung Bố Sở vẫn giống như lúc trước, ngơ ngác đứng đó, cả người không chút sứt mẻ.

Vẻ mặt Lý Thiên Cừu lúc này trở nên kiêng kỵ, nắm tay thật chặt, cơ thể khẩn trương đang nhè nhẹ run lên.

Tràng diện vắng ngắt một mảnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Thượng tiền bối. Không ai biết vừa rồi trong nháy mắt đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Đường Phong cũng không biết. Hắn chỉ nhìn thấy Thượng tiền bối rút kiếm ra ba tấc, ánh sáng lập tức phóng ra, chờ kịp nhìn lại lần nữa, trường điểm đã trở lại trong vỏ.

- Xuất kiếm rồi sao?

Đường Phong nghi hoặc không thôi. Tuy rằng hắn không rõ ràng xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt Lý Thiên Cừu và hai lão giả hồng bào, Đường Phong chỉ biệt bọn họ phải chịu thua thiệt rồi.

- Hài...

Một âm thanh thở dài phát ra từ miệng Thượng tiền bối, vẻ mặt hắn tiếc nuối nhìn thanh thiên binh trên tay, giống như đang nhìn một người hài đồng bất hạnh chết non.

- Binh!

Một tiếng vang nhỏ truyền đến, mọi người còn không kịp nghĩ rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chuôi trường kiếm thiên binh do Đường Phong cung cấp, dĩ nhiên cùng với vỏ kiếm hóa thành bột min, bị gió thổi qua, phiêu tán trong không trung.

Tròng mắt Đường Phong trong khoảnh khắc đọng lại, vẻ mặt co quắp.

Không phải hắn tiếc thanh thiên binh này, tuy rằng thiên binh rất trân quý, nhưng trên tay hắn còn không ít. Là do hắn khiếp sợ, đó là thiên binh, cũng không phải cương binh! Tại sao lại biến thành bột mịn được?

Trong thiên hạ, vũ khí chia làm bốn cấp độ, vũ khí bình thường là cấp thấp nhất, tiếp đó là cương binh, sau đó mới là thiên binh, cuối cùng là thần binh!

Số lượng thiên binh tuy rằng không ít, nhưng cũng tuyệt đối không nhiều lắm. Mỗi một thanh thiên binh đều tồn tại không bao giờ bị hỏng, mỗi một thanh đều cứng rắn không gì sánh được. Cao thủ linh giai đều sử dụng vũ khí đẳng cấp thiên binh, bởi vì chỉ có loại vũ khí đẳng cấp này mới có khả năng thừa nhận được cương khí do cao thủ Linh Giai truyền vào.

Nếu để một cao thủ Linh Giai sử dụng cương binh, vậy thì không có khả năng sử dụng được trong thời gian dài, thanh cương binh kia sẽ hỏng bởi vì nó phải thừa nhận áp lực quá lớn.

Cương binh sẽ bị hủy, tự nhiên thiên binh cũng không ngoại lệ. Chỉ cần có người có thể sử dụng chiêu thức siêu việt năng lực thừa nhận của thiên binh, lúc đó thiên binh cũng không thể bình yên vô sự.

Thiên binh Thượng tiền bối dùng, toàn bộ thân đều hóa thành bột mịn, điều này chỉ có thể nói chính xác một chiêu vừa rồi của Thượng tiền bối là chiêu thức có uy lực vượt xa năng lực thừa nhận của thiên binh! Đây rốt cuộc là chiêu thức gì, mới khả năng đạt được trình độ như vậy?

Còn Chung Bố Sở? Dưới một chiêu này có khả năng sống sót hay không? Ánh mắt Đường Phong rất nhanh nhìn về phía Chung Bố Sở, đã thấy người này đứng ở phía sau đám người Lý Thiên Cừu, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, toàn thân lạnh run, con mắt chớp chớp không ngừng.

Hắn không chết? Đường Phong ngạc nhiên, một màn trước mắt so với kỳ vọng của hắn chênh lệch quá nhiều.

- Nhìn ta như vậy làm gì?

Đột nhiên Chung Bố Sở hết lớn một tiếng, không có nguyên nhân nào khác, Lý Thiên Cừu và hai lão giả hồng bào đang nhìn hắn, chỉ bất quá trong ánh mắt ba người tràn ngập sự khiếp sợ và không tưởng, kèm theo một chút đồng tình.

- Ta cũng không có việc gì, tại sao lại nhìn ra như vậy…

Chung Bố Sở hô to gọi nhỏ.

- Ha ha, Thượng tiền bối, thì ra trình độ của ngươi cũng chỉ vậy mà thôi, tiếng sấm to mưa thì nhỏ, Chung mỗ vẫn yên ổn đứng tại chỗ này.

- Ngu ngốc!

Lý Thiên Cừu lắc đầu nói.

Chương 778: Miểu sát (hạ).

- Phốc...!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, cương khí hộ thân bên ngoài cơ thể Chung Bố Sở đột nhiên phiêu tán, trong lúc hắn còn đang kinh ngạc, mi tâm truyền ra một tia màu đỏ thắm.

- Ta....

Chung Bố Sở nói được một tiếng sau liền im lặng, sinh cơ đột nhiên bị chặt đứt, thẳng tắp ngã xuống.

- Gia chủ!

Sắc mặt hai cao thủ Linh Giai còn lại của Chung Gia đại biến, chạy nhanh muốn đỡ lấy hắn, kết quả vừa đưa tay chạm vào, thân thể Chung Bố Sở đột nhiên nứt ra thành hai nửa, tràng diện máu tanh vô cùng.

- Phốc, phốc , phốc!

Bên ngoài thân thể xích lõa của Lý Thiên Cừu cũng tuôn ra vài tia máu tươi, y phục của hai vị hồng bào khác cũng nứt ra vài rãnh sâu.

- Thật mạnh!

Đường Phong hầu như ngây người rồi.

Đối mặt sự phòng bị của ba Linh Giai trung phẩm, ở xa xa ngoài mười trượng, một kiếm đánh chết một Linh Giai hạ phẩm, toàn bộ quá trình hầu như không ai nhìn thấy, chiêu thức ấy của Thượng tiền bối đã đạt đến trình độ thần kỹ.

Mắt thấy hùng uy của Thượng tiền bối như vậy, toàn bộ mọi người của Linh Mạch Chi Địa trở nên phấn chấn. Ngược lại người của Huyết Vụ Thành, chỉ cảm thấy trên đầu có một tầng áp lực vô hình, ép tới nặng trịch trong lòng.

Thượng tiền bối có thể chém giết Chung Bố Sở như vậy, tự nhiên dễ dàng đối phó bọn họ.

Sắc mặt Lý Thiên Cừu và hai lão giả hồng bào không cần nói cũng biết vô cùng khó coi, cho dù bọn họ cố ý bảo hộ, dĩ nhiên cũng không thể ngăn cản Thượng tiền bối đánh chết Chung Bố Sở, chuyện này giống như là bị người khác hung hăng tát một cái trên mặt mình vậy.

Một kiếm vừa rồi, mọi người ở đây cũng chỉ có ba người thấy rõ ràng nhất, bởi vì mục tiêu của một kiếm kia ngay tại phía sau bọn họ, tuy rằng bọn họ thấy được, nhưng lại không kịp cứu viện, thậm chí ngay cả bản thân cũng bị một điểm vết thương nhẹ dưới một kiếm kia.

- Công phu của các hạ thật tốt!

Lý Thiên Cừu lạnh lùng nhìn Thượng tiền bối, cũng không bị một kiếm kinh thiên kia mà rối loạn trận tuyến.

- Các hạ quá khen!

Thượng tiền bối ngẩng đầu lên nhàn nhạt mở miệng nói:

- Trăm năm không xuất thế, đầu khớp xương của lão nhân ta cũng rỉ sắt rất nhiều, làm cho các vị ở đây chê cười rồi.

- A!

Nghe xong lời nói không mặn không nhạt của Thượng tiền bối, trong lòng Lý Thiên Cừu càng khó chịu...

- Nếu ta đoán không sai, một kiếm giống như vừa rồi sợ rằng các hạ không thể tiếp tục vận dụng.

- Không sai!

Thượng tiền bối không cố kỵ chút nào, công khai gật đầu thừa nhận.

Càng là chiêu thức cường đại, hạn chế lại càng nhiều, nếu như mạnh mẽ sử dụng, chắc chắn sẽ tạo thành tổn thương cho bản thân. Một kiếm vừa rồi có uy lực vô cùng, nhưng muốn dựa vào nó để đối phó ba Linh Giai trung phẩm trước mặt, hiển nhiên có chút không hiện thực. Linh Giai trung phẩm cũng không phải bánh bao nhân thịt, làm sao sẽ bị đánh chết đơn giản như vậy.

Mặc dù mạnh mẽ như Thượng tiền bối, sau khi sử dụng chiêu thức kia, đến bây giờ sắc mật vẫn còn có chút hồng nhuận.

- Nếu như thế, ta muốn nhìn các hạ làm sao ngăn cẳn được công kích của chúng ta!

Lý Thiên Cừu nghe xong trong lòng tin tưởng nhiều hơn, ngay cả nói trước cũng không thèm nói, trực tiếp vọt qua phía Thượng tiền bối.

Bị hắn kích động, Hứa Cửu Châu và Quan Thương hải cùng nhau lao lên.

Bọn họ suy nghĩ rất đơn giản, sau khi Thượng tiền bối vận dụng một kiếm kinh thiên kia, khẳng định sẽ bị hao tổn một chút, nhân lúc hắn còn không khôi phục hoàn toàn thực lực, nhanh chóng tiến lên giết chết hắn, cho nên ba người mới không cố kỵ thân phận và mặt mũi, trực tiếp liều chết xông lên.

Ba vị này khẽ động, toàn bộ người còn lại của Huyết Vụ Thành tự nhiên cũng không nhàn rỗi, bọn họ theo sát tại phía sau, nhào về phía cao thủ Linh Giai của các đại gia tộc.

Chiến đấu im lặng một lúc lâu lại bắt đầu bạo phát một lần nữa.

Bên Linh Mạch Chi Địa chỉ có hai Linh Giai trung phẩm, nhưng Huyết Vụ Thành có ba, Quan Thương Hải không đi tìm thượng Tiền bối, mà kéo theo Bố Trường Hải, sau một hai chiêu đưa hắn rời khỏi bên cạnh Thượng tiền bối. Mà Thượng tiền bối cũng lấy một địch hai, tuy thực lực đã tới gần Linh Giai thượng phẩm, nhưng đối mặt liên thủ công kích của Lý Thiên Cừu và Hứa Cửu Châu, cũng chỉ có thể duy trì thế cục bất bại.

Hơm mười Linh Giai hạ phẩm lại va chạm cùng một chỗ, ngay từ lúc đầu khí thế chiến đấu hừng hực, đánh nhau túi bụi.

- Diệp Tử, nàng cũng nên đi hỗ trợ mọi người!

Trong lòng Đường Đỉnh Thiên thấy rất lo lắng, vội vàng nói với Diệp Dĩ Khô.

- Còn huynh thì sao?

Diệp Dĩ Khô quay đầu lại hỏi.

Chỉ cần các ngươi cuốn lấy Linh Giai Huyết Vụ Thành, ta cũng rất an toàn, chờ ta tiếp tục điều tức một hai canh giờ liền có thể tiến lên trợ chiến rồi...Còn không mau đi đi, lo lắng làm gì? Ở đây còn có sáu vị bằng hữu của Phong nhi.

Diệp Dĩ Khô cắn răng, giậm chân nói:

- Được rồi, phu quân và Phong nhi nhớ cẩn thận!

Sau khi nói xong, Diệp Dĩ Khô liền xoay người phi thân vào vòng chiến, Đường Phong mệnh lệnh cho Nhất Hào ở một bên thủ hộ, còn lại năm bộ Dược Thi cũng tham dự vào trong chiến đấu, sau đó ngồi dưới đất cùng Đường Đỉnh Thiên, nhắm mắt lại.

Đường Đỉnh Thiên là muốn vận công chữa thương, mà hắn cũng vận dụng Thắng Giả Vi Vương rồi, căn bản không thể động đậy. Tuy rằng có năng lực mạnh mẽ gián đoạn việc này, nhưng Đường Phong phỏng chừng nếu ngưng hẳn lại, sẽ có tổn hại đối với mình, một khi năng lực này vận dụng, vậy thì để nó tiến hành theo tự nhiên đi.

Căn cứ phỏng chừng và kiểm tra của Đường Phong, số lượng cao thủ của Huyết Vụ Thành và Linh Mạch Chi Địa hiện tại duy trì một tình huống cân bằng vô cùng quỷ dị, một trận chiến này phỏng chừng khó đánh, muốn đánh đổi triệt để người của Huyết Vụ Thành ra khỏi Linh Mạch Chi Địa, nhất định phải trả giá rất đắt.

Mình Thắng Giả Vi Vương của chính mình cũng là một trong những cái giá đó.

Nhìn vào bên trong đan điền, vô số âm hồn trên người tiểu khô lâu đã bị giảm hơn một nửa, lúc vận dụng năng lực Thắng Giả Vi Vươn, âm hồn sẽ thôn phệ lẫn nhau, lớn mạnh tự thân. Số lượng những âm hồn này gần vạn, thực lực lúc còn sống cách nhau quá lớn, có Huyền Giai, có Địa Giai, có Thiên Giai, thậm chí có mấy cao thủ Linh Giai.

Thực lực âm hồn lúc còn sống cũng quyết định bản thân nó cường đại hay không? Năng lực Thắng Giả Vi Vương vừa vận dụng một chút, hiện tượng này thể hiện càng thêm rõ ràng.

Linh Giai thôn phệ Thiên Giai, Thiên Giai thôn phệ Địa Giai, Địa Giai thôn phệ Huyền Giai... Vô số âm hồn bay lượng trên xương cốt tiểu khô lâu, hầu như mỗi một hơi thở đều có hơn mười một âm hồn bị thôn phệ, lại có một ít âm hồn lớn mạnh hiện ra.