Vô Thường

Chương 790: Tức chết lão phu rồi



Run rẩy một lúc lâu, Chung Lộ mới hạ quyết tâm, hai tay mạnh mẽ dùng lực, dao găm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo đâm thẳng vào trái tim. Động tác của nàng rất quyết đoán, không làm bộ chút nào.

Lần này đương nhiên sẽ không thử đâm nữa, vào thời điểm dao găm còn cách cổ nàng một tấc, một cơn gió to đột nhiên kéo tới, đánh bay dao găm ra ngoài, không chỉ như thế, toàn thân Chung Lộ dưới cổ lực đạo mạnh mẽ này đã bị đẩy ngồi xuống đất.

Sắc mặt Đường Phong âm trầm đi tới trước mặt Chung Lộ, ngồi xổm xuống nhìn nàng.

Chung Lộ thở hổn hển, trừng mắt nhìn Đường Phong.

Đường Phong tức chết rồi, vừa rồi Chung Lộ nói thành khẩn như vậy, nguyên lai chỉ là muốn làm cho mình an tâm, nói tóm lại, nàng vẫn muốn chết!

- Ngươi lại thèm chết như vậy sao?

Đường Phong lạnh lùng hỏi:

- Muốn chết thì tới tìm ta, thiếu gia chỉ cần một chưởng liền tiễn ngươi về Tây Thiên!

Chung Lộ cũng cười nhạt liên tục:

- Thế nhân chán ghét ta, ngươi cũng ghét bỏ ta, nữ nhân mà không ai muốn, vậy thì còn sống làm cái gì? Ngươi đánh đi, một chưởng đập chết ta càng tốt!

- Ngươi cho là ta không dám?

- Ngươi dám thì đánh đi!

- Ta đánh thật đó!

Đường Phong vô cùng căm tức giơ lên một bàn tay.

- Đánh đi!

Chung Lộ căm hận nhìn hắn, còn duỗi cần cổ thon dài trắng nõn ra, ý vị mười phần khiêu khích.

Nhìn ánh mắt kia, cuối cùng Đường Phong cũng không thể ra tay được, một lát sau liền bỏ xuống.

- Nếu ngươi muốn ta, ta sẽ đi theo ngươi, làm nô tỳ cho ngươi ta cũng cam tâm tình nguyện!

Vành mắt Chung Lộ đỏ bừng nói.

- Không được!

Đường Phong cự tuyệt thẳng thắn lưu loát, nếu thực sự dẫn nữ nhân Chung Lộ này về nhà, chắc chắn sẽ náo nhiệt ngất trời.

- Nói đi nói lại vẫn là ngươi chê ta không tốt.

Chung Lộ hung hăng xoa xoa khóe mắt:

- Đã như vậy ngươi còn trở lại làm gì?

- Mẹ nó, thiếu gia có ý tốt tới cứu ngươi, ngươi còn nháo sự cái gì nữa?

Đường Phong giận không kìm nén được.

- Hoặc là dẫn theo ta, hoặc là để ta chết! Là chính ngươi tự nhiên xen vào chuyện của ta, giờ còn oán trách ai nữa?

Chung Lộ đắc ý nói.

Đường Phong hít một hơi thật sâu, tự nhủ chính mình không nên chấp nhặt cùng nàng. Việc ngày hôm nay đúng là mình không nên xía vào, nếu không phải mình nghe thấy tiếng kêu của Chung Lộ, cũng không đến mức gặp phải phiền toái như hiện tại. Nhưng việc đã đến nước này, có trốn tránh cũng không được.

Cố gắng ổn định lại tâm thần, đột nhiên Đường Phong ôm ngang eo nàng, đứng thẳng dậy.

Chung lộ cũng không phản kháng, chỉ là nghi hoặc nhìn hắn hỏi:

- Muốn làm cái gì?

- Mang ngươi đi chỗ tốt hơn!

Đường Phong cũng không giải thích nhiều, vận cương khí triển khai thân pháp, nhanh chóng phóng lên vách đá. Tại dưới Vân Hải Chi Nhai, cương khí không bị phong ấn, lấy thực lực hiện tại của Đường Phong muốn leo lên quá là dễ dàng. Tuy rằng càng lên cao gió càng mạnh, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của Đường Phong.

Không đến một nén nhang, Đường Phong liền mang theo Chung Lộ tới cửa sơn động dẫn vào Linh Mạch mới buông tiểu quỷ này ra. Chung Lộ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn sơn động thật lớn thiếu chút nữa hoa mắt chóng mặt.

- Đây là địa phương nào vậy? Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?

Đường Phong không thèm để ý đến nàng, một mình lầm lũi bước về phía trước, Chung Lộ một bên hô hoán một bên nhanh chóng chạy theo đuổi kịp Đường Phong.

Đi tới chỗ sâu nhất trong động, khi Chung Lộ nhìn thấy bạch hổ đang nằm im trên mặt đất, không khỏi lại càng hoảng sợ. Nhanh chóng chạy lui lại phía sau Đường Phong.

Đường Phong quay đầu trào phúng nói:

- Ngươi ngay cả chết còn không sợ, còn sợ nó làm chi?

- Ai...ai sợ?

Hai má Chung Lộ phụng phịu, lập tức đứng thẳng dậy, nhưng thân thể đang run rẩy đã bán đứng sợ hãi trong lòng nàng.

- Rống....

Đột nhiên Bạch Hổ rống giận một tiếng, sơn động lại trở nên run rẩy, cát đá rơi đầy đất.

Chung Lộ sợ hãi ôm chặt cánh tay Đường Phong, cả âm thanh đều mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Đừng bỏ ta lại, sao thứ này lớn như vậy?

Trong lúc đang nói chuyện, Đường Phong đã dẫn nàng đến trước phần mộ của Thượng tiền bối, xách cổ nàng như xách một con gà con từ phía sau, chỉ vào mộ Thượng tiền bối nói:

- Quỳ xuống!

- Làm gì?

Chung Lộ nghi ngờ nhìn Đường Phong.

- Bái sư!

Sắc mặt Đường Phong nghiêm túc.

- Bái sư cái gì?

- Người ở trong mộ là Thượng tiền bối.

Đường Phong mở miệng nói. Thượng tiền bối là ai, tự nhiên Chung Lộ cũng biết, lại nói ngày trước đánh nhau ở Đường gia bảo, nàng cũng ở đó, tự nhiên là thấy Thượng tiền bối mạnh mẽ. Chỉ bất quá trong lúc Chung gia bị tàn sát, nàng thấy tình thế không ổn, đã sớm chạy trốn, cho nên mới tránh được một kiếp kia. Nói tóm lại, nàng cũng không quan tâm đối với những thành viên Chung gia tử vong.

Để Chung Lộ bái Thượng tiền bối làm sư phụ, kế thừa thân phận người thủ linh, đây cũng là ý nghĩ đột nhiên của Đường Phong, bất quá ý nghĩ này xác thực có thể thực hiện.

Trước đây Thượng tiền bối nói ra rồi, người thủ linh phải chịu được sự khô khan tịch mịch trăm năm, tâm tính là quan trọng nhất, thực lực chỉ là thứ nhì.

Thái độ làm người của Chung Lộ ra sao, Đường Phong cũng lý giải đôi chút, hơn nữa thực lực của nàng cũng không tồi, so với việc chậm chạp tìm kiếm truyền nhân của người thủ linh, không thể nghi ngờ nàng là người thích hợp nhất.

Hiện tại Chung Lộ không có nhà để về, nếu nàng kế thừa thân phận người thủ linh, đây chính là nhà của nàng. Nếu như nàng đáp ứng, cũng có thể dễ dàng bỏ qua ý niệm muốn chết trong đầu.

Chung Lộ vừa nghe thấy đây là mộ Thượng tiền bối, liền không chút do dự, lập tức quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái. Vô luận là ai đều vô cùng kính phục đối với Thượng tiền bối, Chung Lộ cũng không ngoại lệ.

Đang chuẩn bị đứng dậy, Đường Phong lại ngăn cản nàng, nói cho nàng nghe hết thân phận, chức trách người thủ linh và những điều trước đây Thượng tiền bối đã nói qua, toàn bộ kể lại cho Chung Lộ.

Những điều bí mật này không ai biết, Chung Lộ nghe được liền say mê không thôi.

Nói xong, Đường Phong trịnh trọng hỏi thăm:

- Chung Lộ, hiện tại ngươi kế thừa y bát Thượng tiền bối, trở thành người thủ linh của Linh Mạch Chi Địa, ngươi có bằng lòng không?

Chung Lộ nghe xong liền lắc lắc đầu.

Đường Phong lảo đảo một bước, tí nữa thì tức phọt máu, phí công tốn sức nói nhiều như vậy.

- Vì sao lại không muốn?

Đường Phong hỏi.

- Không muốn chính là không muốn!

Chung Lộ trả lời đơn giản.

- Trở thành người thừa kế có thể tu luyện một quyển công pháp tuyệt thế, càng có thể trở thành chủ nhân của linh mạch!

Đường Phong lấy lợi ích để mê hoặc.

- Chuyện tốt như vậy sao ngươi lại không làm?

Chung Lộ giảo hoạt nhìn Đường Phong.

Khóe miệng Đường Phong co quắp một chút, giải thích nói:

- Ta không phải còn có mấy vị phu nhân đang chờ ở nhà sao? Hơn nữa, ngươi ngay cả chết còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ tịch mịch trăm năm?

Thần sắc Chung Lộ buồn bã, nói:

- Tịch mịch còn đáng sợ hơn so với chết!

- Chung Lộ!

Đường Phong hét lớn một tiếng:

- Vì sao ngươi không nghĩ đến nghĩa lớn? Thời gian tới Linh Mạch Chi Địa nằm trên tay ngươi, thân phận người thủ linh tôn quý không gì sánh được, ngươi không phải chịu không nổi ngàn người thóa mạ sao? Nếu ngươi có thể trở thành người thủ linh, ngày sau bất kể là ai, đều hận không thể cung kính với ngươi, bởi vì linh thạch của bọn họ đều giữ trên tay ngươi!

Đường Phong lại nói thêm lý lẽ.

- Ta là một tiểu nữ nhân, nữ nhân cần biết nghĩa lớn làm cái gì?

Chung Lộ bĩu môi nói:

- Còn có chuyện gì nữa không? Không có việc gì thì tránh ra, ta muốn tiếp tục đi tìm cái chết!

- Tức chết lão phu rồi!

Toàn thân Đường Phong run rẩy kịch liệt, chỉ tay vào Chung Lộ nói không nên lời, sắc mặt vô cùng căm giận, vội vàng hít vào mấy hơi thật sâu, khuyên bảo tận tình nói:

- Chung Lộ, ngươi làm xằng làm bậy tại Linh Mạch Chi Địa nhiều năm như vậy, làm người thủ linh coi như là đóng góp một phần sức lực cho Linh Mạch Chi Địa, có thể bù đắp lại tội nghiệt trước đây của ngươi!

- Ai thích làm thì làm, dù sao đi nữa ta cũng mặc kệ!

Chung Lộ thẳng thắn cự tuyệt... Giọng điệu chắc như đinh đóng cột.

Vừa nói hết câu, tiểu quỷ này thực sự xoay người bước đi, nhìn bóng lưng của Chung Lộ, Đường Phong hận không thể dùng một chưởng đánh chết nàng tại chỗ.

Nữ nhân này, tại sao lại không nghe người khác nói lý lẽ đây? Làm người thủ linh có rất nhiều chỗ tốt nha, có công pháp tuyệt thế, lại có khả năng chiếm được linh mạch, ừhm, chẳng qua là… Hơi buồn chán chút thôi!

Đang đi đều bước, đột nhiên Chung Lộ dừng lại, rất vui vẻ chạy đến bên cạnh Đường Phong, nhìn hắn thật kỹ từ đầu đến chân.

- Chuyện gì vậy?

Đường Phong tức giật quát:

- Đầu tiên phải nói rõ đã, ta đã cứu ngươi đến tận hai lần, nếu như ngươi vẫn còn muốn chết, đừng hy vọng ta sẽ ra tay cứu ngươi, mà có chết thì nên chết xa xa một chút, đừng có đứng trước mặt ta mà chết đi chết lại...

Gỗ mục không thể dùng để điêu khắc, tường bẩn thì không thể vẽ, rốt cuộc Đường Phong đối với Chung Lộ hoàn toàn mất hết hy vọng rồi. Nếu nàng không muốn làm người thủ linh, đã vậy cũng không thể miễn cưỡng nàng ta nữa, cùng lắm thì chính mình sau đó lại một lần nữa tìm lại xem, có người phù hợp điều kiện làm người thủ linh hay không!

Uhm, Trang Tú Tú cũng không sai, trong đầu Đường Phong xẹt qua một đạo thân ảnh, nếu như nàng ta ở chỗ này thì thật là tốt quá, mình cũng bỏ đi được không ít phiền phức, chỉ có điều là suốt ngày nàng quấn quít lấy mình…

Ngay lúc Đường Phong đang thất thần, Chung Lộ lại mở miệng nói:

- Ta Làm!

- Cái gì?

Đường Phong sửng sốt một chút, sau đó chợt mừng rỡ :

- Ngươi là nói nhưng nguyện ý làm người thủ linh?

- Uhm!

Chung lộ dùng sức gật đầu.

- Vậy thật tốt quá!

Đường phong cảm thấy trong người như được trút đi được một gánh nặng, nhưng mà hài lòng qua đi Đường Phong lại thấy có điều không đúng, ôm thái độ hoài nghi đánh giá Chung Lộ:

- Có phải là ngươi đang lừa gạt ta?

Chung Lộ đáp ứng tự nhiên giúp Đường Phong bớt đi rất nhiều thời gian đi tìm kiếm người thủ linh, thế nhưng vừa rồi nàng ta còn sống chết cũng không đồng ý, trong nháy mắt tự nhiên lại đồng ý, nếu nói trong này không có âm mưu gì đó, có đánh chết Đường Phong cũng sẽ không tin.

Tuy rằng Đường Phong sợ phiền phức, thế nhưng hắn cũng sẽ không tùy tiện để ai đó để làm người thủ linh. Trước đây hết lòng khuyên bảo Chung Lộ, chỉ là nghĩ nàng có vẻ rất phù hợp làm người thủ linh, không ham muốn không dục vọng, ngay cả chết đều có thể làm được, người như vậy tự nhiên cũng sẽ không muốn lợi dụng linh mạch và danh nghĩa là người thủ linh để làm xằng làm bậy .

Thế nhưng, hiện tại vừa nhìn nàng thay đổi như vậy, tự nhiên Đường Phong có chút lo lắng.

- Ta lừa ngươi làm gì? Ta đã nói làm là sẽ làm!

Chung Lộ ánh mắt rất trong sáng, đơn thuần!

- Lý do!

Đường Phong nhìn chằm chằm vào mắt nàng, dường như muốn nhìn thấu cả tim gan của nàng.

- Không có lý do gì cả, đơn giản là đột nhiên ta suy nghĩ lại!

Lời này của Chung Lộ rõ ràng là nói dối, tuy rằng nàng không có khả năng nói dối, nhưng vẫn như cũ không thể thỏa mãn được nghi hoặc của Đường Phong.

Đường Phong cười nhạt, cười làm cho Chung Lộ cảm giác rất không được tự nhiên.

- Ai nha, ngươi cũng nên nói chút gì đi chứ!

Sắc mặt Chung Lộ nhăn nhó nói, bản lĩnh làm nũng của thuộc loại nhất đẳng, dùng một loại ngữ khí ngọt như đường có thể làm cho đầu khớp xương cũng mềm đi phân nửa, kết hợp cùng với thần thái e thẹn kia, muốn có bao nhiêu mê hoặc thì có bấy nhiêu mê hoặc.

- Nói!

Đường Phong không cho cãi lời:

- Không có lý do cụ thể ta sẽ không để cho ngươi thủ linh.

- Rõ ràng chính ngươi muốn ta làm, hiện tại ta đồng ý sao ngươi lại không muốn ta làm nữa? Người ta nói nam tử hán đại trượng phu, một lời nói đáng giá ngàn vàng, chẳng có ai giống như ngươi.

Đường Phong lắc đầu nói:

- Đây là việc rất quan trọng, ta không thể không tính toán cẩn thận.

Sắc mặt Chung Lộ có chút hồng, một lát sau nói :

- Ta đã từng nhìn thấy thực lực của Thượng tiền bối, chờ lúc ta làm người thủ linh, nhất định sẽ có một ngày ta có thể siêu việt hơn ngươi, đến lúc đó, ta nhất định bắt ngươi, chặt đứt chân tay của ngươi, để ta có thể bên cạnh ngươi hầu hạ ngươi cả đời!

Lời này nói ra tuy rất nhẹ nhàng, nhưng rất thực, bởi vì Chung Lộ biệu hiện ra một loại khát vọng xen lẫn chút ngọt ngào.

Một khi con người đã có hy vọng, có mục đích sống, như vậy sẽ không ai đi tìm cách tự đày đọa mình, mọi khó khăn vất vả đều như mây trôi.

- Ha ha!

Đường Phong nhịn không được cười hai tiếng, tiến lên vỗ vỗ vào vai Chung Lộ, chân thành nói:

- Có chí khí, có lý tưởng, cố gắng lên, ta rất chờ mong ngày đó sẽ đến.

- Ngươi cứ chờ xem.

Nắm tay Chung Lộ vung lên, biểu hiện nàng rất quyết tâm chân thành, so với những người cố gắng ra vẻ quyến rũ còn đẹp mắt hơn nhiều.

- Vậy ngươi có đồng ý hay không, không đồng ý thì thôi vậy.

Chung Lộ nói lên tâm tư của mình, sắc mặt đã chuyển sang màu hồng.

- Đồng ý, đương nhiên là đồng ý.

Đường Phong vỗ tay tán thành, sau đó quyết định việc này như vậy.

Sau khi Thượng tiền bối chết hơn một tháng đã có người thủ linh tiếp tục sinh ra, việc này chỉ sợ ngay cả chính Thượng tiền bối cũng không thể nghĩ đến.