Vô Thường

Chương 963: Thứ thần binh



Dùng hỏa diễm bao phủ những khoáng thạch này, đám khoáng thạch này lớn nhỏ như chậu rửa mặt, phát ra tiếng xèo xèo, Đường Phong nhìn thấy, hơn mười loại khoáng thạch này đang dung hợp thành hợp kim, hình thể của chúng đang nhỏ lại rất nhanh chóng.

Đường Phong cảm thấy hoa mắt.

Theo đạo lý mà nói, lực lượng Hỏa hệ cương tâm của mình không chênh lệch bao nhiêu, nhưng dung luyện hơn mười loại khoáng thạch này như lúc ban đầu đã là cực hạn, trong thiên hạ, không có ai làm tốt hơn Đường Phong. Nhưng Hỏa Phượng vừa ra tay, đã đem khoáng thạch đã dung luyện đến cực hạn, dung luyện lần nữa, hơn nữa càng thêm tinh túy.

Hắc Phượng cũng có thể làm được như vậy, nhưng hỏa diễm của Hắc Phượng chính là Bất Diệt Tà Hỏa, nếu bảo nó xử lý, chỉ sợ sẽ đốt sạch đám khoáng thạch này chẳng còn lại gì, cho nên Đường Phong phải nhờ phu nhân hỗ trợ.

- Này, ngươi muốn dung luyện đám khoáng thạch này để làm gì? Những vật này có giá trị không nhỏ, chẳng lẽ ngươi muốn chế tạo Thần binh?

Hỏa Phượng vừa làm việc vừa hỏi.

- Phu nhân chê cười, ta muốn chế tạo ám khí phòng thân.

Đường Phong cười hắc hắc một tiếng.

Con ngươi Hỏa Phượng đảo một vòng, trong nội tâm suy đoán, sau đó nói ra:

- Ah, ngươi muốn làm cho tiểu nha đầu gọi là Mạc Lưu Tô đúng không?

- Phu nhân đoán việc như thần!

- Cũng làm cho Thi Thi một cái đi.

Hỏa Phượng mở miệng nói:

- Nha đầu Thi Thi kia cùng đi theo bổn phu nhân nhiều năm, hôm nay bị ngươi đoạt đi, không được bạc đãi nàng!

- Vãn bối cũng có ý đó!

Cho dù Hỏa Phượng không nói, Đường Phong cũng sẽ làm cả hai, dù sao tài liệu rất đầy đủ.

Hỏa Phượng dùng thời gian nửa ngày, mới có thể dung luyện đám khoáng vật này đến mức tận cùng, hiện tại đúng là cực hạn, dù là Hỏa Phượng cũng không có biện pháp tinh luyện, khoáng thạch vốn lớn nhỏ như chậu rửa mặt, hiện tại thể tích chỉ còn một phần ba, hơn nữa là hỗn hợp của hơn mười loại khoáng thạch tạo thành hợp kim, riêng tính chất, đã không thua kém thanh Thần binh nào, thậm chí còn ẩn ẩn vượt qua.

Đường Phong vui sướng hài lòng cầm lấy, vuốt vuốt không rời tay.

- Ta đi tu luyện, không có việc gì đừng đi tìm ta.

Hỏa Phượng vứt lại một câu, bay đi.

Hiện giờ khoáng thạch đã dung luyện tốt, Đường Phong chỉ cần vận dụng Hỏa hệ cương tâm của mình, đem khoáng thạch trước mắt tạo thành hình dáng Khổng Tước Linh, sau đó bố trí các lò xo và linh kiện trong nó.

Nhưng trước đó, Đường Phong lại lấy Thiên Công Đồ Phổ ra, nghiên cứu cực kỳ cẩn thận.

Hiện giờ Thiên Công Đồ Phổ không còn được Đường Phong trọng dụng, nhưng lại có không ít thứ có thể tham khảo, Thiên Công Đồ Phổ viết về phương pháp chế tạo cơ quan thú, nếu sử dụng vào ám khí, tuyệt đối sẽ gia tăng lực cảm giác cho ám khí.

Hiện tại Đường Phong muốn nghiên cứu làm thế nào để đem linh thú nội đan chuyển đổi thành năng lượng, chuyển hóa thành thành lực sát thương cho ám khí.

Sở dĩ cơ quan thú năng động, bởi vì có linh thú nội đan và tinh thạch đẳng cấp cao, chỉ có hai thứ tràn ngập năng lượng này mới có thể cung cấp động lực cho cơ quan thú.

Nếu cơ quan thú có thể dùng những thứ này, chưa chắc ám khí không thể làm được.

Đường Phong nghiên cứu thứ này, trước sau hao tốn thêm vài ngày, cuối cùng cũng hiểu rõ chỗ huyền diệu, nhưng càng nghiên cứu Thiên Công Đồ Phổ, Đường Phong càng phát giác thứ này có chút liên quan tới Thiên Cơ Trận Pháp.

Bởi vì chế tác cơ quan thú, cũng cần dùng trận pháp, chỉ có điều những trận pháp này rất nhỏ, cũng rất tinh diệu, nếu không quen thuộc trận pháp, căn bản không thể chế tạo ra.

Giữa hai thứ này có quan hệ gì với nhau?

Thời điểm Đường Phong đang nghi hoặc, trong Dược Thần Tông truyền ra tiếng gọi dồn dập:

- Môn chủ, môn chủ!

Âm thanh dồn dập mang theo kinh hỉ, chính là Âu Dương Vũ.

Đường Phong ngẩng đầu lên, liếc thấy Âu Dương Vũ mặt đầy râu ria, bước chân lảo đạo chạy về phía mình, trên mặt tràn ngập thần sắc hưng phấn, hai hốc mắt xuất hiện hai vết thâm quầng rất lớn do không ngủ, ánh mắt bắn ra hào quanh sáng chói, giống như thanh kiếm ẩn trong tuyết..

- Chuyện gì?

Đường Phong buông đồ vật trong tay ra, đứng dậy hỏi, trong lòng đã đoán được một chút, chỉ sợ là liên quan tới Tàng Phong.

Nửa tháng nay, Đường Phong chưa bao giờ đến nhìn Âu Dương Vũ và Tàng Phong, nhưng hắn lại biết, Âu Dương Vũ đứng ở bên cạnh mép hố, nhìn Tàng Phong biến hóa, không ăn không uống, tâm tình vô cùng thất vọng.

Nếu không liên quan tới Tàng Phong, Âu Dương Vũ sẽ không thất thố như vậy.

- Môn chủ, đi theo ta, đi theo ta!

Âu Dương Vũ vội vã kéo Đường Phong ra ngoài.

- Có phải Tàng Phong đã được tu bổ rồi không?

Đường Phong vừa chạy vừa hỏi.

- Vâng, nó không còn đứt nữa! Môn chủ ngươi nhanh lấy nó ra dùm ta.

Khi đang nói chuyện, hai người đã chạy tới vị trí hàn đàm, đi vào xem xét, Đường Phong phát hiện Tàng Phong không còn như trước, chỗ kết nối đã dính lại, là kết nối chân chính, không còn phải nhờ đến hàn băng kết dính lại nữa.

Thân kiếm run run, đang phát ra tiếng ông ông.

Nửa tháng, chảy qua vô số lần đứt rời và dung hợp, mỗi lần như thế là lúc Âu Dương Vũ mang theo hi vọng rồi lại thất vọng, tâm thần được mài giũa thiên chuy bách luyện, hắn vốn cho rằng Tàng Phong không còn hy vọng, nhưng không ngờ hôm nay Tàng Phong dung hợp với nhau, lại không bị đứt rời nhau ra.

Dưới sự hưng phấn, Âu Dương Vũ suýt nữa bất tỉnh, cũng may thần trí hắn thanh tỉnh, không mạo hiểm thò tay lấy ra, mà vội vàng tìm đến Đường Phong.

Nếu Âu Dương Vũ thò tay lấy Tàng Phong ra, khi đó rất phiền toái. Nước hàn đàm rất lạnh, có thể hắn sẽ bị đông thành băng.

Đường Phong cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đúng là trời không phụ lòng người, trải qua nửa tháng, Tàng Phong đã được tu bổ lại.

Nhưng hiện tại chỉ có thể xem là tạm thời kết nối cùng một chỗ, không thể nói đã tu bổ thành công.

Lấy Phân Thủy Châu ra, tay Đường Phong đưa vào trong hàn đàm, cầm Tàng Phong từ trong hàn đàm ra. Nếu không có Phân Thủy Châu, Đường Phong không dám đụng vào nước hàn đàm.

Cầm trong tay, Tàng Phong phát ra tiếng ông ông vui sướng, giống như tân sinh, Đường Phong có thể cảm nhận được sự vui sướng của nó.

- Hắc Phượng lại đây.

Đường Phong quay đầu tìm kiếm tung tích Hắc Phượng, phát hiện tiểu chút chít này không biết đã chạy đi đâu chơi. Cũng may nó hấp thu huyết dịch của Đường Phong, tâm thần tương thông, Đường Phong chỉ cần cảm giác một chút, sẽ biết được nó ở đâu.

Không ngờ Hắc Phượng lại bay ra xa hơn trăm dặm.

Hai người dùng thời gian một nén hương, mới có thể triệu hoán Hắc Phượng trở lại.

Đường Phong thò tay ném tàng Tàng Phong ra ngoài, Hắc Phượng há miệng cắn Tàng Phong, Đường Phong ra lệnh, phun Hắc Viêm ra.