Vô Thường

Chương 979: Diệu dụng dược thi



Phát hiện thần sắc hai nha đầu bắt đầu ảm đảm, Đường Phong cười nói:

- Đợi ta xử lý hết những chuyện cần làm, sẽ tiếp nhận các ngươi đi cùng.

- Thật chứ?

Mộng nhi che miệng lại:

- Không phải thiếu gia đang lừa gạt chúng ta chứ?

- Lừa các ngươi làm cái gì?

Đường Phong liếc mắt nhìn nàng, buồn bả nói:

- Nếu các ngươi nguyện ý, vậy thì sinh hoạt với ta cả đời a. Miễn cho lúc gả cho các ngươi ra ngoài bị khi dễ, làm không tốt còn phải xuất đầu cho các ngươi a.

- Nguyện ý nguyện ý!

Cái đầu nhỏ của Mộng nhi gật đầu như gà mổ thóc, thấy Bảo nhi sửng sờ một chút, không khỏi chọc chọc nàng:

- Ngươi cũng nói chuyện đi, nha đầu chết tiệt kia.

- À?

Bảo nhi giống như bừng tình tử trong mộng.

Đường Phong nói:

- Chỉ sợ ủy khuất các ngươi.

- Không ủy khuất.

Hai nữ không kìm được vui mừng, các nàng không phải người ngu, đương nhiên nghe được ý tại ngôn ngoại của Đường Phong.

Tuy thực lực Bảo nhi Mộng nhi thấp kém, trên cơ bản là không có tu luyện qua, đến nay cũng không vượt qua Luyện Cương Kỳ, nhưng Đường Phong không cần các nàng chiến đấu, đám Lại tỷ đều có thực lực Linh giai, nhưng thời điểm gặp chuyện Đường Phong vẫn có thói quen tự giải quyết một mình.

Giải quyết xong chuyện hai nha đầu này, Đường Phong nhẹ nhõm, Bảo nhi Mộng nhi cũng vô cùng vui vẻ, không còn cảm giác nặng nề như trước.

Buổi sáng ăn một ít đồ tùy ý, Đường Phong liền cáo biệt hai nàng, nhưng không có đi thẳng tới cửa vào của Linh Mạch Chi Địa, mà đi một chuyến tới cấm địa của Thiên Tú tông.

Cấm địa Thiên Tú tông, là do Đường Phong yêu cầu, do tông chủ Bạch Tố Y và các trưởng lão hạ lệnh, không cho phép đệ tử Thiên Tú tông đến nơi này.

Trong cấm địa có bí mật gì, đây là chuyện đáng quan tâm của ngàn vạn đệ tử Thiên Tú. Có người nói che dấu cái gì tuyệt thế công pháp cùng võ điển, có người thì bảo là thần binh lợi khí, lại có người cho rằng đó là nơi tu luyện của Đường Phong, cho nên không cho phép người bên ngoài tiến vào quấy rầy.

Đường Phong trong Thiên Tú tông, giống như cấm địa vậy, là tồn tại vô cùng thần bí.

Nhưng người ngoài không thể tưởng tượng được, trong cấm địa không có công pháp võ điển, cũng không có thần binh lợi khí, trong cấm địa chỉ có một gian phòng lớn, có vài chục vò gốm lớn, bên trong có chứa nước thuốc kỳ quái, trong mỗi vò gốm lớn đó, ngâm một cổ thi thể làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.

Dược thi! Đường Phong đã có sáu dược thi, dược thi chữ Thiên từ số một đến số sau. Nhưng trong cấm địa, lại ngâm gần ba mươi dược thi, trong đó có một cổ thi thể của cao thủ Linh giai thượng phẩm.

Nhiều năm cố gắng và chờ đợi, hôm nay rốt cục đã đến mùa thu hoạch, Đường Phong rất hưng phấn và chờ mong.

Thu thập những thi thể này không dễ dàng, chờ đợi càng không dễ dàng. May mắn Đường Phong tu luyện ở Ngự Thần Sơn suốt hai năm, nếu không chỉ sợ đã không chờ đợi nổi mà đến xem thành quả rồi.

Cảm xúc kích động tràn ngập cõi lòng, Đường Phong vừa mới đến gần cấm địa gần trăm trượng, tâm thần đã truyền ra từng tiếng kêu gọi dồn dập, chính là từ trong căn phòng dược thi cấm địa.

Thời điểm chế tác nước thuốc ngâm dược thi, Đường Phong cho vào không ít máu của mình, hôm nay huyết dịch dung nhập vào trong dược thi, cho nên có sự liên hệ, mà hắn lại đeo huyết ngọc giới chỉ trên tay, càng tăng cường tầng liên hệ này.

Không biết Huyết Ngọc Ban Chỉ này có tác dụng gì. Thời điểm năm đó Đường Phong lần đầu tiên tiến vào trong Dược Thần Tông, đã lấy được trên một thi thể. Cũng chỉ nhờ vào ban chỉ này, hắn mới có thể hiệu lệnh cho dược thi từ số một đến số sáu.

Bình thường ban chỉ không có tác dụng gì, nhưng mang nó trong tay cũng có cảm giác già dặn, bởi vì đeo thứ này, Đường Phong đã nhiều lần bị người ta cười, nhưng dù sao hắn đã đeo nó nhiều năm rồi, cho nên Đường Phong không tháo nó ra. Nhưng còn một nguyên nhân Đường Phong không gỡ nó ra, bởi vì không biết lúc nào đó sẽ cần dùng đến dược thi.

Trước kia, hắn vẫn không rõ lai lịch của Huyết Ngọc Ban Chỉ. Nhưng hiện tại hắn đã gặp qua vô số đồ vật, cho nên cũng có chút suy đoán của riêng mình.

Cái Huyết Ngọc Ban Chỉ này, chỉ sợ cũng là Hồn binh! Hồn binh là một tồn tại rất đặc thù, không có hình thái cố định, mỗi một kiện Hồn binh đều có tác dụng đặc biệt của riêng mình. Mà Hồn binh ban chỉ này, đại khái là nhắm vào tồn tại như dược thi, nó có thể tăng cường liên hệ giữa chủ nhân và dược thi, thậm chí người mang theo ban chỉ này, có thể thông qua đó khống chế được dược thi.

Cảm nhận được động tĩnh của dược thi trong phòng, Đường Phong bước nhanh về phía trước, xé niêm phong tiến vào trong phòng.

Một mùi hôi gay mũi truyền vào mũi của hắn, Đường Phong sớm đã đoán trước, dứt khoát nín thở, vài năm không có thông khí trong phòng, lại an trí vài chục vò gốm lớn tràn ngập mùi thuốc, đương nhiên hương vị của nó không thể thoát ra ngoài được.

Lúc Đường Phong vừa vào cửa, lập tức cả phòng vang lên tiếng gào khóc thảm thiết, gió lạnh trận trận, rất là khủng bố, tất cả đệ tử Thiên Tú ở gần cấm địa, đều kìm lòng không được rùng mình một cái, vội vã rời khỏi chỗ này, chạy ra xa xa.

Nhìn mấy chục vò gốm lớn tràn đầy nước thuốc trong phòng, lại nhìn dược thi đang ngâm trong nước thuốc, Đường Phong nhịn không được cười lên.

Đây là thời điểm vận dụng bọn chúng, lúc này đi ra thế giới bên ngoài, không thể nói trước sẽ gặp phải những phiền toái gì, hắn một mình thế đơn lực cô, lại không dám cho đám người Lại tỷ đi theo, nhưng hơn hai mươi cổ dược thi này có thể xem là đòn sát thủ ẩn dấu của mình.

Tâm niệm vừa động, lập tức cả phòng truyền ra tiếng vang kỳ quái, những dược thi đang ngâm mình trong vò gốm đang run lên, thân hình tráng kiện từ trong vò gốm nhanh chóng lao ra ngoài, tốc độ bọn chúng rất nhanh, nhanh đến nổi sau lưng mỗi cổ dược thi đều xuất hiện một chuỗi tàn ảnh, từ trong vò gốm đi ra ngoài, ngoan ngoãn đứng trước mặt Đường Phong, xếp thành đội ngũ.

Sau đó lại có một dược thi gia nhập đội ngũ, không mất bao lâu chúng đã xếp thành một hàng dài. Đường Phong khoanh tay đứng trước mặt những dược thi này, bình tĩnh nhìn những dược thi sắp thành trợ lực của mình.

Bọn chúng rất xấu xí, vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi, ngửi thấy đã buồn nôn, nhưng bọn chúng sắp trở thành mũi đao nhọn của mình, là một con dao nhọn ẩn nấp trong bóng tối, vào thời điểm địch nhân không thể nào ngờ tới nhất, sẽ cho địch nhân một kích trí mạng.

Trên cơ bản thì những dược thi trong phòng đều đã nhảy ra, nhưng có một số ít không có động tĩnh.

Những cổ dược thi này không thể nghi ngờ trong quá trình ngâm chế đã thất bại, đã không thể dùng được.

Đợi thêm một lát, Đường Phong xác định toàn bộ dược thi ngâm chế thành công đã đứng trước mặt của mình, lúc này mới bắt đầu kiểm đếm.

Tổng cộng hai mươi hai cổ dược thi! Đây là con số làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ! Hai mươi hai dược thi, đó chính là hai mươi hai cao thủ Linh giai đỉnh cấp, tuy đại đa số bọn chúng đều là Linh giai hạ phẩm, trong đó cũng không thiếu Linh giai trung phẩm và Linh giai thượng phẩm.

Thực lực dược thi cao thấp không đều, điểm mấu chốt chính là thực lực của dược thi khi còn sống, cảnh giới khi còn sống càng cao, thực lực dược thi càng mạnh. Trong hai mươi hai cổ dược thi ở đây, không thể nghi ngờ cổ dược thi của Thiên Cơ Tử là cường đại nhất!

Bản thân Thiên Cơ Tử chính là cao thủ Linh giai thượng phẩm, nhưng thời điểm khi Đường Phong đụng phải hắn, hắn đã gần đất xa trời, không cách nào chiến đấu, chỉ dùng trận pháp xếp đặt chiến đấu với Đường Phong, nhưng không nghĩ tới lại bị Đường Phong chém giết.

Thứ hai chính là cao thủ hồng bào Bích Kinh Thần của Huyết Vụ Thành! Bích Kinh Thần được xưng là thiên diện nhân, bản thân có thực lực Linh giai trung phẩm, luận địa vị không có chênh lệch so với Lý Thiên Cừu, nhưng trong trận chiến xâm lược Linh Mạch Chi Địa năm ấy, bị Đường Phong vận dụng thực lực Linh giai thượng phẩm đánh chết.

Đó cũng là lần đầu tiên Đường Phong vận dụng âm hồn Linh giai thượng phẩm chiến đấu, đáng tiếc là, lúc ấy Lý Thiên Cừu và Hứa Cửu Châu chạy thoát, còn Quan Thương Hải thì ngọc thạch câu phần, nếu không thu hoạch hiện tại còn lớn hơn một chút.

Trừ hai cỗ dược thi đó ra, còn lại không có cái nào quá xuất sắc, nhưng có thể đứng ở chỗ này, khi còn sống không dược thi nào không phải cao thủ Linh giai.

Nói cách khác, trong lần đầu tiên Đường Phong thu hoạch tay chân được một Linh giai thượng phẩm, một Linh giai trung phẩm, hai mươi Linh giai hạ phẩm.

Tính cả sáu cổ dược thi vốn có ban đầu, hiện tại Đường Phong có hai mươi tám cổ dược thi trong tay.

Đội hình này đã đủ để ganh đua dài ngắn với Huyết Vụ Thành và Thiên Thánh Cung, chỉ dựa vào số lượng, hai mươi tám cổ dược thi này không thể nào so sánh được với số lượng cao thủ đỉnh cấp của hai thế lực lớn, nhưng đừng quên, dược thi không sợ chết, toàn thân bọn chúng còn cứng hơn cả sắt thép, Thiên binh cũng không tổn thương chúng được, hơn nữa bọn chúng vô thanh vô tức, đánh lén làm chơi ăn thật, dù là chiến đấu chính diện, cao thủ Linh giai hạ phẩm bình thường không thể nào so sánh với chúng được.

Đường Phong giống như thống soái đang kiểm duyệt tố chất của dược thi, trong cương tâm truyền ra một hồi phản ứng dị thường.

Trên người Tiểu Khô Lâu có không ít âm hồn, lúc này đang rung chuyển, những âm hồn này phá tan sự phong tỏa của cương tâm, chạy ra bên ngoài.

Linh Khiếp Nhan vội vàng la lên cảnh báo cho Đường Phong, đây cũng là lần đầu tiên Đường Phong nhìn thấy âm hồn có phản ứng như vậy, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.

Đường Phong tập trung tư tưởng quan sát, cũng không rõ ràng lắm, cẩn thận quan sát một lát, cuối cùng phát hiện một ít mánh khóe. Hiện tại trong cương tâm có không ít âm hồn, nhưng chỉ có một bộ phận có động tĩnh, số còn lại thì an ổn tập trung quanh Tiểu Khô Lâu.

Mà những âm hồn có động tĩnh, đang phản ứng với những cổ dược thi bên ngoài.

Ví dụ như âm hồn của Bích Kinh Thần và dược thi của hắn, ẩn ẩn có một tầng liên hệ, tầng liên hệ này không nói rõ thành lời, Đường Phong dụng tâm cảm thụ, cũng không thể nào phát giác ra được.

Âm hồn muốn lao ra làm gì? Chẳng lẽ chúng có thể trở về trong thân thể của mình hay sao?

Đường Phong chưa từng gặp qua loại chuyện này bao giờ, nhưng ý tưởng đột phá này làm cho hắn cảm thấy phấn chấn. Dược thi không thể nghi ngờ đã là tồn tại cường đại, không có khí tức, không có sinh mạng, nhưng có một điểm không tốt, động tác của chúng bị đông cứng. Dù sao không có thần trí, Đường Phong muốn chỉ huy bọn chúng chiến đấu thương rất tốn sức.

Trước kia vận dụng dược thi, không thể không phân ra một bộ phận tâm thần để khống chế và truyền đạt mệnh lệnh cho dược thi.

Nếu thả những âm hồn này vào bên trong dược thi, sẽ như thế nào?

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Đường Phong đã không thể chờ được mà thí nghiệm.

Đặt tay lên bờ vai dược thi của Bích Kinh Thần, Đường Phong thả âm hồn của hắn ra, rót vào thân thể của hắn. Quá trình này không phức tạp, chỉ cần Đường Phong cẩn thận khống chế âm hồn là được.

Nhưng làm cho Đường Phong cảm thấy ngoài ý muốn là, dược thi Bích Kinh Thần và âm hồn của hắn, không hề cản trở âm hồn tiến vào trong cơ thể. Sau một khắc, Bích Kinh Thần không cần nhận lệnh của Đường Phong mà vẫn có thể động đậy.

Hắn nắm tay của mình, mở to hai con ngươi không có sinh khí, nghi hoặc đánh giá Đường Phong đứng trước mặt của mình. Đường Phong âm thầm cảnh giác, sợ thằng này đột nhiên bạo động mang đến phiền toái cho mình, dù sao chính là mình đã giết hắn.

Cũng không đợi lâu, Bích Kinh Thần vẫn dùng thần sắc nghi hoặc nhìn mình, không có làm ra phản ứng không ổn nào cả.

- Nhảy vài cái cho ta xem.

Đường Phong vừa cau mày vừa mở miệng ra lệnh cho hắn.

Bích Kinh Thần nhảy lên thật, nhảy lên cao mấy trượng, suýt nữa đã nhảy lên đến nóc của gian căn phòng. Đường Phong sợ hãi nên ra lệnh cho hắn dừng lại.

Tròng mắt đảo qua, Đường Phong lại nói:

- Đi, chạy mười vòng.

Bích Kinh Thần tuân lệnh, phóng ra ngoài, dù gì hắn cũng là cao thủ Linh giai trung phẩm, thực lực không giống người thường, sau khi trở thành dược thi, tốc độ nhanh hơn một bậc, chạy mười vòng, chỉ mất mấy tức thời gian là hoàn thành.

Sau khi chạy xong, hắn đứng nguyên trước mặt Đường Phong, vô thanh vô tức, ánh mắt bí ẩn giống như người ta đang bực mình.

Đường Phong kinh ngạc nhìn hắn, nhịn không được cất tiếng cười to. Lần này đúng là nhặt được bảo bối! Không nghĩ tới âm hồn và dược thi lại có thể vận dụng như vậy.

Trước kia dược thi không có thần trí, Đường Phong chỉ đưa ra mệnh lệnh, tất cả đều dựa theo ý niệm trong đầu, chẳng khác gì Đường Phong đang khống chế động tác của dược thi, mà dược thi, chẳng qua chỉ là khôi lỗ trong tay của Đường Phong mà thôi.

Nhưng hiện tại, hắn không cần khống chế. Dược thi Bích Kinh Thần này, đã có âm hồn của mình, hắn có thể nghe được Đường Phong nói chuyện, bảo hắn nhảy thì hắn nhảy, bảo hắn chạy thì chạy, mười vòng chính là mười vòng, không nhiều không ít!

Kể từ đó, sau này sử dụng dược thi chiến đấu, Đường Phong không cần hao tổn tâm thần điều kiển bọn chúng.

Xác định Bích Kinh Thần sẽ không công kích mình, hơn nữa mình nói gì nghe nấy, Đường Phong buông tay đem toàn bộ âm hồn có động tĩnh thả ra, từng cái an trí tiến vào trong thân thể của chúng khi còn sống.