Vô Tiên

Chương 276: Kinh sợ (1)



Nhìn Cống Trát đi xa, sắc mặt Sài Bất Hồ Nhi âm lãnh. Hắn nhẫn nhịn bả vai đau đớn, hừ lạnh một tiếng, hai chân thúc vào bụng ngựa, mang theo trăm kỵ hộ vệ ép về phía Lâm Nhất. Mà nhân mã của bộ lạc Sài Thứ, cũng thuận theo rục rà rục rịch.

Một hồi tranh tài vừa kết thúc, bộ lạc Tát Đạt còn chưa kịp chúc mừng, nguy cơ lại lần nữa hàng lâm!

- Sài Bất Hồ Nhi, thắng bại đã phân. Chẳng lẽ ngươi muốn vi phạm thệ ngôn?

Tát Cáp nổi giận đùng đùng tiến lên chất vấn.

Sài Bất Hồ Nhi hừ lạnh nói:

- Sài Thứ gia ta sẽ không vi phạm thệ ngôn. Bất quá người ngoại tộc này phá hỏng chuyện tốt của ta, ta muốn giết hắn. Này không quan hệ gì tới thệ ngôn nha! Nếu Tát Đạt gia muốn vì ngoại nhân mà khiến cho hai tộc chém giết, khà khà, như vậy cũng không quan hệ tới thệ ngôn!

- Ngươi nguỵ biện! Người này giúp Tát Đạt gia ta ra tay, ta đương nhiên phải bảo vệ hắn chu toàn. Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn hắn bị giết? Nếu như vậy, Tát Đạt gia ta còn có mặt mũi gì dừng chân ở trên thảo nguyên!

Tát Cáp tức giận trách mắng.

- Hừ! Vậy thì không trách được ta rồi!

Sài Bất Hồ Nhi cười gằn, ngón tay của hắn chỉ Lâm Nhất, nghiến răng nghiến lợi quát lên:

- Giết người này cho ta, nếu có người ngăn cản, đó là khai chiến với Sài Thứ gia ta, thuận thế giết đối phương luôn cho ta!

Nghe vậy, thần sắc của Tát Cáp hơi ngưng, nói không ra lời. Sắc mặt hắn cấp tốc biến ảo, ngựa dưới thân đã từ từ lui bước.

Bách kỵ phía sau Sài Bất Hồ Nhi đã chen chúc ra, vọt về phía Lâm Nhất.

Tình hình nhanh quay ngược trở lại, làm người không biết giải quyết thế nào. Sắc mặt người Thiên Long phái cũng đại biến, cùng nhau nhìn về phía Mạnh Sơn. Nên lấy hay bỏ, phải đúng lúc định đoạt mới được.

Thần sắc Mạnh Sơn nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm, hắn nhìn Lâm Nhất gặp nạn, nhưng không nói lời nào.

Các đệ tử đã rút trường kiếm ra, thấy thế mắt lộ vẻ không đành lòng, âm thầm thở dài. Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ tay cầm binh khí, chạy đến trước mặt Mạnh Sơn. Thần sắc Mộc Thanh Nhi lo lắng nhìn chằm chằm Lâm Nhất cách đó không xa, vội vàng nói:

- Mạnh thúc thúc, Lâm Nhất gặp nạn!

Mạnh Sơn cau mày, nhẹ nhàng nói:

- Ta không thể lấy tính mạng các đệ tử mạo hiểm! Thanh Nhi, không cần nhiều lời!

- Nhưng…

Mộc Thanh Nhi biết thâm ý của Mạnh trưởng lão, sắc mặt nàng trắng bệch. Thần sắc của Từ sư tỷ cũng ngẩn ra, tay buông xuống, vành mắt đỏ bừng.

Bỏ mặc Lâm Nhất một mình đối mặt bách kỵ xung phong liều chết, không thể nghi ngờ là để đối phương chịu chết. Trong lòng mọi người rõ ràng, nhưng đối với Mạnh trưởng lão quyết đoán, lại không thể nào chỉ trích.

Một đệ tử nuôi ngựa, sao có thể đánh đồng tinh anh của nội môn!

- Ha ha! Tiểu tử này còn nợ nhân tình của lão đạo chưa trả, ta đi tìm hắn lý luận một phen! Hai người các ngươi chớ có theo sư phụ!

Thần sắc của Chân Nguyên Tử ung dung, không để ý tới người Thiên Long phái kinh ngạc, tay áo phiêu phiêu, chạy vội về phía Lâm Nhất. Sư huynh đệ Nguyên Thanh chỉ có thể ngượng ngùng dừng bước. Nhìn sư phụ hành tung khó có thể đoán một mình đi tới, hai người không khỏi lo sợ bất an.

Lâm Nhất đứng tại nguyên chỗ, ngắm nhìn bốn phía, thần sắc của mọi người đều rơi vào đáy mắt. Giờ khắc này, trong lòng hắn hơi rét lạnh.

Đúng vậy, Lâm Nhất ta lại tính là cái gì? Muốn bộ lạc Tát Đạt cảm ân đái đức với ta? Vì một đệ tử nuôi ngựa chết sống, Thiên Long phái phải từ bỏ tiền đồ của các đệ tử?

Tát Cáp không sai, Mạnh trưởng lão cũng không sai, Lâm Nhất ta tự nhận cũng không sai. Nhưng vì sao còn có thể rơi xuống hoàn cảnh như vậy? Cổ nhân có câu, lực còn thì tiến, hết lực thì lùi, lượng sức mà đi. Như vậy là ta lỗ mãng sao?

Nếu hôm nay mình không ra tay, người Thiên Long phái chắc chắn rơi vào trận bộ lạc phân tranh kia. Nói là giúp người, không bằng nói là giúp mình.

Hành sự cần lượng đức lượng tài, mà việc gấp thì phải tòng quyền! Huống hồ bản thân làm không vi phạm bản tâm, trước đó cũng đã châm chước một phen, ai ngờ thời điểm đột nhiên hãm quẫn cảnh, Lâm Nhất ta lại do dự?