Vô Tiên

Chương 500: Lấy mạng đền mạng (1)



Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhìn Trịnh Tế đầy hung ác. Sắc mặt hắn không hề thay đổi, trong ánh mắt chỉ có sát ý vô tận.

- Trịnh Tế, ngươi bày kế gạt người trước, sau lại vô cớ giết người! Vạn vật tự có trời sinh đất dưỡng, sống chết thay đổi cũng tự có thiên đạo luân hồi. Ai cũng không thể tổn hại tới tính mạng người khác! Ngươi phải hiểu rằng người giết người sẽ bị người giết lại! Hôm nay, ngươi phải có giác ngộ sẽ chết!

Giọng nói thâm trầm vang lên từ trong miệng của Lâm Nhất, con em Trịnh gia ở đây nghe được sợ hãi.

Lâm Nhất nhìn như bước đi thong thả đột nhiên ngừng lại, làm cho Trịnh Tế đang đề phòng chợt sửng sốt. Nào ngờ đối phương đã biến mất.

Trong lúc ngạc nhiên, Trịnh Tế vừa muốn phóng thần thức ra tra xét, trái tim bỗng nhiên đập mạnh, hắn vội vàng muốn tránh về phía sau thì một đường kiếm quang đã đánh xuống.

Không kịp phát ra một tiếng kêu thảm, kiếm quang đã lướt qua, huyết quang chói mắt hiện ra và người đã tách làm hai. Trịnh Tế lập tức chẻ làm hai mảnh.

Lâm Nhất thò tay hút lấy túi Càn Khôn của đối phương, trong tay Lang Nha kiếm mang theo kiếm quang phun ra nuốt vào và không hề để ý tới thi thể trên mặt đất, đi về phía đám người Trịnh Cừ. Hai mắt hắn lạnh lùng khiếp người, uy nghiêm đáng sợ hỏi:

- Là ai… giết Lê Thái Y!

- Là tên nam tử lùn đen kia!

Giọng nói Nguyên Thanh vang lên

Đệ tử tu vi Luyện Khí tầng bốn lại bị một kiếm chém thành hai mảnh như thế khiến con em Trịnh gia bị khiếp sợ trước thủ đoạn sét đánh của Lâm Nhất! Trong lòng Trịnh Cừ ớn lạnh, tại sao đối phương còn có cao thủ bậc này, lần này phiền phức lớn rồi!

- Vị đạo hữu này khoan động thủ đã, bất cứ việc gì cũng có thể từ từ thương lượng! Đều tại các sư đệ của ta không biết chuyện mới gây ra tai họa, vẫn mong đạo hữu bớt giận. Đợi sau khi ta báo cáo với trưởng bối trong tộc, chắc chắn sẽ cho đạo hữu một câu trả lời hợp lý!

Rơi vào đường cùng, Trịnh Cừ cũng không thể chạy thoát. Bên cạnh còn có nhiều con em như vậy đang nhìn, hắn chỉ có thể cố bình tĩnh, ôm quyền cầu xin Lâm Nhất.

- Chết một người phàm có gì ghê gớm đâu chứ!

Trịnh Dũng hơi sợ, hắn sợ Lâm Nhất giết mình. Nhưng hắn không phục, hắn phách lối đã lâu nên quen ngang ngược vẫn không nhịn được nói nhỏ một câu.

- Sư đệ Trịnh Dũng, ngươi câm miệng cho ta! Còn không mau xin lỗi vị đạo hữu này.

Trịnh Cừ sốt ruột, hắn vội vàng quát Trịnh Dũng một câu. Hắn còn trông mong sẽ dùng lời hay ý đẹp để làm cho đối phương bình tĩnh, nếu như có thể kéo dài thời gian, đợi đến khi trưởng bối trong tộc đến thì mọi chuyện đều tốt lành. Nhưng vào lúc này, Trịnh Dũng lại nói lời như vậy, đơn giản là sợ thiên hạ không loạn!

Lâm Nhất không để ý tới chuyện đối phương làm vẻ ta đây, lãnh đạm nói:

- Con em Trịnh gia ngươi bày kế lừa người không thành, lại muốn bắt người giết người, giờ các ngươi lại muốn thương lượng với người sao? Người cũng đã chết, ta còn có thể tìm công bằng gì chứ. Đúng vậy, người này nói không sai, ta giết ngươi cũng không có gì ghê gớm cả!

Trịnh Dũng bị Trịnh Cừ khiển trách một câu, thấy Lâm Nhất đi tới liền phải lùi về phía sau, nhưng nghe trong lời nói của đối phương không thích hợp thì kinh hãi, muốn lấy lá bùa ra tự bảo vệ mình. Ai ngờ được mới chỉ nghĩ tới đó thì một ánh sáng bạc đã đến trước mắt.

Trong tai chỉ nghe được những tiếng kêu kinh ngạc, Trịnh Dũng liền cảm giác mình bay lên, nhìn cơ thể lùn mập quen thuộc của mình phía dưới đã không còn đầu, trên cổ đang phun ra máu đen. Trong lòng hắn xuất hiện một ý nghĩ cuối cùng, tại sao giết người lại không đánh tiếng trước thế?

“Phụt, phụt” hai tiếng, cơ thể Trịnh Dũng cùng cái đầu lần lượt rơi xuống trên mặt đất. Trịnh Cừ kinh ngạc đến mức lùi lại vài bước. Người thiếu niên này đã giết Trịnh Tế, hắn không buồn, trái lại còn có chút sảng khoái. Nhưng đối phương không nghe lời khuyên ngăn, lại giết một người ngay trước mắt mình, lẽ nào người này thật sự không để ý tới Trịnh gia sao?

Chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa, hai người con cháu đã chết, Trịnh gia sẽ không bỏ qua! Trịnh Cừ tức giận đến mức chòm râu run rẩy, chỉ vào Lâm Nhất kêu:

- Vị đạo hữu này, ngươi đừng được thế không tha người, ngươi đã giết hai người của Trịnh gia ta, chẳng lẽ thật sự không sợ Trịnh gia ta tìm ngươi tính sổ sao?

Lâm Nhất triệu hồi phi kiếm nắm trong tay, hắn tương đối thích cảm giác cầm vũ khí trong tay giết người.

- Kẻ giết người phải đền mạng! Các ngươi cũng có thể giết ta!

Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, lại chỉ vào Trịnh Kim đang rúc về phía sau nói:

- Người khởi xướng chuyện này chính ngươi. Ở cửa thành ngươi đã cố ý gây khó dễ, đòi lấy lợi ích không được lại sinh ra ác ý, cho nên mới xảy ra nhiều chuyện thị khi như vậy, ngươi đáng chết!

- Không phải ta! Là Trịnh Tế làm, không có liên quan gì đến ta! Dùng trận pháp vây khốn ngươi không được lại phát bùa truyền âm triệu tập đồng môn hại ngươi đều là ý của hắn.

Trịnh Kim thấy Lâm Nhất đằng đằng sát khí thì trong lòng không nhịn được mà hoảng loạn. Trịnh Tế đã chết, hắn dứt khoát kéo người chết này tới lót lưng. Vừa rồi đã xảy ra mạng người, chuyện này dĩ nhiên sẽ ầm ĩ, trong tộc nhất định phải điều tra manh mối. Hắn vẫn nên sớm phủi sạch bản thân thì thỏa đáng hơn.

Trịnh Cừ nghe vậy liền tức bực giậm chân. Đều tại mấy tên này gây ra tai họa, mình còn bị kéo tới gánh tội nữa.

- Ôi! Đạo hữu dừng tay!

Tiếng la còn chưa ngừng, một đường kiếm quang đã lướt qua ngực của Trịnh Kim. Vẻ mặt hắn lập tức giống như tầng than chì, ánh sáng trong mắt tan rã và ngã xuống.

Xong rồi, chết ba người, thế này thì mình phải ăn nói thế nào với trưởng bối trong tộc đây! Ngươi dứt khoát giết luôn cả ta đi!

Mặt Trịnh Cừ xám như tro, hoang mang lo sợ. Nhưng có dù hắn có muốn chạy trốn cũng không thoát khỏi phi kiếm của đối phương, hai người sư đệ Luyện Khí kỳ khác cũng khiếp sợ đến mức chỉ lo nhìn hắn. Còn có những đệ tử Ngưng Khí kỳ giống như mất hồn, mỗi người đầy đứng ngây ra. Trước kia con em Trịnh gia không biết trời cao đất rộng, khi bắt nạt dân chúng người phàm đều tranh nhau xông tới, chưa từng thấy qua tu sĩ thật sự đánh nhau! Bây giờ bọn họ nên làm thế nào cho phải đây?

Một tia sáng bạc chậm rãi trở lại trên tay của Lâm Nhất, cánh tay hắn rung lên, Lang Nha kiếm ngân lên một tiếng này giống như răng kiếm sắc bén phát ra, đặc biệt chói mắt trên đường phố dưới ánh hoàng hôn.

Hai bên đường phố đã sớm đóng cửa, mùi máu nồng nặc lan tràn trong không trung của Bắc Châu Thành cũng theo gió nhẹ bay tới biển xa, khiến sát ý trong lòng Lâm Nhất cũng theo đó dần dần tan đi.

Lâm Nhất liên tục giết ba người đã uy hiếp kẻ địch. Trịnh Cừ cùng một đám con em Trịnh gia rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Giang trưởng lão vội vàng nhân cơ hội ra tay cứu các đệ tử bị trói.

Đã không thể ở lại đây nữa, Giang trưởng lão ra lệnh tất cả mọi người ra khỏi thành và lên thuyền.

Mọi người đều đã lên đường. Lâm Nhất dừng bước lại và quay đầu, nhìn thi thể của Lê Thái Y cùng Biện Chấn Đạc đã bị người mang đi, Chân Nguyên Tử hôn mê bất tỉnh cũng được Nguyên Thanh ôm trong ngực. Ánh mắt mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào hắn, chờ hắn rời đi.