Vô Tiên

Chương 501: Lấy mạng đền mạng (2)



Lâm Nhất thầm than một tiếng. Ngày xưa ở Đại Thương, những người này đã uy phong tới mức nào, khiến người ta không dám khinh thường. Mà bây giờ, bọn họ lại hoảng sợ như chó không có nhà, nhưng vẫn kiên trì đi về phía trước, kiên trì không ngừng, bất khuất, tiến thẳng không lùi như vậy là vì cái gì?

Thầm than một tiếng, Lâm Nhất thu hồi Lang Nha kiếm, kiếm quang ngân lên một tiếng rồi tiêu tan, như con thú hoang thu lại răng nhọn, muốn trốn vào trong hoàng hôn nặng nề.

Chỉ là Lâm Nhất mới đi được hai bước lại ngừng lại, trong ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc nhìn về phía nam.

Đám người Trịnh Cừ thấy đối phương rời đi, trước sau không dám ra tay ngăn cản. Chợt thấy Lâm Nhất đi cuối lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, tất cả không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Người của Thiên Long phái cùng Thương Hải bang thấy Lâm Nhất không đi, nhất thời không hiểu nguyên nhân. Giang trưởng lão vừa muốn mở miệng hỏi, Lâm Nhất không xoay người, chỉ giơ tay ra vẫy, nói:

- Các ngươi nhanh chóng lên thuyền rời đi, không cần chờ ta!

- Vậy Lâm đạo hữu ngươi...

Giang trưởng lão vội la lên.

- Nhanh chóng rời khỏi nơi đây, qua một canh giờ, nếu ta không thể theo kịp thuyền biển thì không cần chờ ta nữa!

Lâm Nhất đưa lưng về phía mọi người, lời nói lạnh lùng lại không cho phép người khác được nghi ngờ!

- Tiểu sư thúc...!

- Lâm Nhất!

- Lâm đạo hữu, ta ở trên biển chờ ngươi trở lại, bảo trọng!

Từ trong lời nói của Lâm Nhất, Giang trưởng lão đã cảm thấy nguy cơ tới gần. Hắn không dám do dự, từ phía thi lễ rồi ra lệnh cho mọi người ra khỏi thành!

Theo bóng đêm buông xuống, nguy cơ vô hình đã đè nặng lên trái tim của mỗi người, cảm giác bất đắc dĩ mặc cho người định đoạt này đã biến thành nỗi hoảng sợ làm hỗn loạn bước chân.

Đi thôi, ở lại chỉ trở thành gánh nặng, đi về phía trước may ra còn có một con đường sống sót!

Trong vội vàng, Mộc Thanh Nhi quay đầu nhìn lại, thấy bóng người kia lại cô đơn như vậy! Cô đơn giống như cây Tùng trên vách đá cao, trang nghiêm không lời lại cô đơn giống như ánh sao sớm tịch mịch, sáng ngời mà cao xa.

Một bóng đen mờ nhạt giống như mảnh lá rụng lướt qua bầu trời đêm, rơi đến trước người Mộc Thanh Nhi.

Mộc Thanh Nhi giơ tay ra nhận lấy thanh đoản kiếm do Lâm Nhất ném tới, gương mặt nàng đầy nước mắt, lặng lẽ cười!

Tiếng bước chân dần dần đi xa, Giang trưởng lão dẫn người rời đi.

Góc đường có ánh đèn sáng lên, ánh đèn lay lắt làm cái bóng của Lâm Nhất đổ dài, cũng hiện ra từng gương mặt mờ mịt phía đối diện. Rất nhanh, trong những gương mặt lộ vẻ bất an cùng khó xử đã hiện ra vẻ vui mừng!

Trên con đường phía nam có hai bóng người ngược sáng đi tới gần. Bóng người kia lướt tới rất nhanh kèm theo tiếng gió thổi vù vù. Chỉ trong thoáng chốc, bóng người đó đột nhiên đã tới cách Lâm Nhất khoảng mười trượng và đứng lại. Ánh sáng dưới chân hắn hãy còn chớp động không ngừng, khí thế kinh người.

Trịnh Cừ thấy thế thì thầm thở phào một cái, vội vàng dẫn theo con em Trịnh gia tiến lên bái kiến. Người tới hiển nhiên là trưởng bối của Trịnh gia.

Sau một lát hoảng loạn, trên đường phố lại yên tĩnh. Đám con em Trịnh gia không còn vẻ bất an, lúc này tất cả đều như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào một mình Lâm Nhất đang đứng thẳng.

Trong đám người của Trịnh gia, hai trưởng bối vượt qua đám người, đi về phía trước mấy bước. Hai người này đều mặc áo bào đen, khoảng năm mươi tuổi với bộ râu dài tung bay, tướng mạo cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một người với dáng người vạm vã, một người khác lại hơi gầy.

Nam tử hơi gầy chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua thi thể trên mặt đất, khóe mắt khẽ giật vài cái, mới nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, cất giọng nói:

- Tại hạ là Trịnh Huy Hùng, xá đệ Trịnh Huy Anh chính là trưởng lão chấp pháp của Trịnh gia. Không biết tôn tính đại danh của đạo hữu là gì? Ngươi đã gây ra họa lớn rồi!

Lâm Nhất liếc mắt nhìn dưới chân của đối phương, chân mày rướn lên nói:

- Tại hạ Lâm Nhất, kẻ giết người đã bị ta giết! Chuyện này cũng do ta đứng ra gánh vác!

Trịnh Huy Anh với dáng người vạm vỡ cười lạnh:

- Tiểu tử, lá gan của ngươi không nhỏ, tu vi mới tầng bảy lại dám dương oai ở Hứa Châu đảo ta. Bất kể con em Trịnh gia ta làm chuyện gì cũng không tới phiên ngươi giết người.

- A! Ngươi tính làm thế nào?

Lâm Nhất hất cằm khẽ hỏi một câu.

Hai người này trước mắt có tu vi cao cường, Trịnh Huy Hùng hẳn là tu vi tầng chín, Trịnh Huy Anh kia sợ cũng không kém hơn tu vi tầng tám. Hai người này căn bản không để mắt tới mình. Lâm Nhất lại thản nhiên. Sợ sao? Sợ thì có tác dụng gì chứ?

Trịnh Huy Hùng hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi đã là thủ phạm thì tất nhiên phải giết người đền mạng!

Hắn vung tay lên. Ba người Trịnh Cừ, Trịnh Hải, Trịnh Ba lập tức tản ra, hiển nhiên muốn đề phòng Lâm Nhất chạy trốn.

Lâm Nhất quay đầu lại nhìn ba người Trịnh Cừ đang chặn đường lui của mình, lắc đầu, lạnh lùng nhếch mép.

Chạy sao? Nếu như muốn chạy thì hắn sớm đã chạy rồi, làm sao còn phải chờ đến lúc này. Chỉ là sợ rằng đám người Giang trưởng lão thậm chí cũng không lên được thuyền nữa rồi!