Vương Ngô đột nhiên phá cười lên từng tiếng man rợ:
"Hahaha…! Cô có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi đây. Xem như bộ phim này có chết yểu thì ít nhất vẫn còn có cô. Tôi cũng phải kiếm lại chút lợi lộc cho mình chứ. Nào… lại đây, tôi sẽ cho cô sướng lên tận nóc’’
Ôn Thời hoảng loạn hét lớn: “Người đâu! Trong này có lão già điên… AAAAAA”
“Này thì lão già điên này…”
Vương Ngô vừa nói vừa thô bạo xé rác bộ váy mĩ lệ trắng tinh trên người Ôn Thời, tiếp đến là bộ đồ lót.
Một thân thể phụ nữ trần truồng hiện hữu trong căn phòng.
Vì Ôn Thời đang ở trong độ tuổi con gái đẹp nhất nên da cô rất mịn, lại trắng.
Vương Ngô nhỏ nước dãi mà cũng không chờ được nữa cởi quần áo của mình ra.
Ông không một có một hình thức dạo đầu nhẹ nhàng nào cả mà trực tiếp đưa vật nhỏ to lớn của ông vào trong thân thể của cô.
Ôn Thời vì chưa kịp chuẩn bị tâm thế nên khi bị đâm vào, thân thể như xé toạc ra thành hai mảnh mà đau đớn hét to: “AAAAAAA…”
“Câm mỏm chó của mày lại ngay cho ông”
Vương Ngô vừa luận động ra vào kịch liệt, vừa ngậm lấy khuôn miệng của Ôn Thời mà mạnh bạo cắn rồi mút. Ông còn không ngừng để lại trên người cô những vết hoan ái đậm màu xanh tím đỏ.
Qua vài lần vận động theo nhịp độ của Vương Ngô, Ôn Thời thích ứng dần, không nhịn được mà rên lên tiếng hưởng thụ, nhiều lần còn chủ động cong người lên cho ông ra vào sâu hơn.
Tâm con người có phải là rất dễ bị biến chất, phó mặc số mệnh trôi dạt vô định vào những đám mây đen?!
Một phần cũng vì sự vô lực của chính bản thân mà thôi.
__________
Trên chiếc xe BMW màu bạc, Mặc Âu đang ngồi một bên Hàn Thiên Nhược, hai ngón tay chọc chọc vào nhau, không dám nhìn anh.
Hàn Thiên Nhược bực bội: “Sao thế, lúc nãy thấy em còn vui vẻ bên Triết đại minh tinh lắm mà”
Mặc Âu cười khan: "Khụ! Chỉ là gặp lại bạn thôi, bạn thôi’’
Hàn Thiên Nhược híp mắt: “Em lặp lại nhiều lần làm gì? Đây chứng tỏ em đang cố ý nói dối để biện minh”
Mặc Âu nghiêm túc, đưa tay lên thề: “Không có! Chỉ là trước kia có cùng anh ấy chụp một bức ảnh…”
Âm lượng càng về cuối càng nhỏ.
Chết thật! Bức ảnh kia nếu để Hàn Thiên Nhược thấy thì lại hiểu lầm cho xem.
Hàn Thiên Nhược nhướng mày: “Oh! Thì ra là còn chung ảnh chung nữa. Anh với em còn chưa có bức ảnh nào đâu”
Mặc Âu vội đổi chủ đề: “Hay bây giờ chúng ta cùng chụp một tấm”
Hàn Thiên Nhược không dễ bị dính chiêu trò, lạnh giọng: “Đưa bức ảnh đó anh xem”
Mặc Âu vờ bình tĩnh nói: "Ừ thì là… Hôm nay em không mang điện thoại theo. Hay là để về nhà em đưa anh xem’’
Sớm muộn gì cũng bị phán tử hình thì không bằng kéo dài thời gian ra để nghĩ cách cứu vãn tình hình.
‘‘Không cần’’
Hàn Thiên Nhược thản nhiên lấy điện thoại của anh ra. Không biết anh thao tác cái gì trên máy mà một lúc sau, trên máy của anh hiện lên bộ album ảnh vốn chỉ có trong máy của cô.
Kinh dị hơn là, cô còn cài chế độ bảo mật siêu cấp biến thái vào máy rồi.
Mặc Âu trợn tròn mắt:
“Anh thế mà lại hack được máy của em”
“Đây là lần đầu tiên anh đăng nhập vào máy chủ của em. Sau này anh cũng chỉ làm thế khi có mặt của em”
Mặc Âu khoanh tay nghiêm nghị: “Vậy có phải là em cũng nên hack máy của anh”
Tuy là quan hệ yêu đương nhưng ít ra cô cũng không muốn mình bị thiệt.
Điều này cũng đã chứng tỏ, cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh.
Hàn Thiên Nhược dĩ nhiên cũng phát hiện ra chi tiết tưởng như nhỏ bé mà thực chất lại là vấn đề chủ chốt trong mối quan hệ hiện tại giữa cô và anh.
Thần sắc anh bất chợt lạnh xuống, âm u: “Về nhà anh làm cho em”
Mặc Âu lắc đầu: “Không cần đâu! Em tự làm là được rồi”
Hàn Thiên Nhược lẳng lặng đáp: “Được”
Vừa bận nói chuyện với cô xong, Hàn Thiên Nhược mới rảnh để tìm ảnh.
Vốn tâm trạnh đã không được tốt lắm rồi, xem xong bức ảnh anh liền muốn phụt máu vì tức.