Hàn Thiên Nhược tắt điện thoại, hít một hơi thật sâu khắc chế cơn giận.
Anh quay sang nhìn Mặc Âu cười lạnh: “Mặc Âu à! Em thật giỏi”
Mặc Âu không hiểu sao thấy gai người. Cô ho khan:
“Khụ! Em có làm gì đâu mà giỏi”
Hàn Thiên Nhược nhéo nhéo mi tâm: “Hửm? Vậy thì xem ra Triết đại ảnh đế kia bắt ép em cho anh ta ôm em nhỉ?”
Hàn Thiên Nhược đây là muốn diệt đường sống của cô mà.
Trả lời đúng cũng không được. Đời nào một thủ lĩnh hắc ám nổi tiếng lẫy lừng như cô lại để một người có cơ hội tiếp cận, chứ nói gì đến ôm.
Trả lời không thì lại chẳng khác gì thú nhận cô cho phép người đàn ông khác ăn đậu hũ.
Mặc Âu thầm đấu tranh tâm lí.
Quả này là đi đời rồi con, ai bảo cô mê sắc quá làm gì.
Giờ phải khổ sở như thế này đây!
Hàn Thiên Nhược lấy tay chống nửa đầu dựa vào cửa kính xe, híp mắt nhìn Mặc Âu chòng chọc.
Để xem em lấy cớ gì để giải thích chuyện này.
Mặc Âu nhìn lên trần xe, rồi lại nhìn lên ghế xe trống người trước mặt, lại liếc nhìn Hàn Thiên Nhược đang mang sắc mặt u ám một cái rồi nhanh chóng nhìn ra khung cảnh ngoài cửa kính.
Đột nhiên trong đầu cô nhảy số, phải rồi…
‘‘Thiên Nhược à, chuyện là thế này, bên công ty kí hợp đồng với Triết Minh đang thiếu một tấm poster quảng cáo trang sức. Lúc đó lại cần ảnh gấp nên em mới giúp anh ấy’’
Hàn Thiên Nhược nhíu chân mày càng sâu:
"Nếu anh không lầm thì trong bức ảnh đó, tất cả những thứ em mặc đều thuộc nhãn hàng của em’’
‘‘Ừ thì… đúng là nhãn hàng của em’’
Mặc Âu có chút chột dạ. Cô đâu có biết anh có hỏa nhãn kim tinh.
‘‘Công ty em làm ăn kiểu gì mà đến nỗi thiếu người chụp ảnh quảng cáo’’
Mặc Âu nhập vai vào người cuồng công việc nói:
"Vốn dĩ là có người mẫu chụp chung với Triết Minh. Nhưng nửa chừng cô ấy lại có việc gia đình gấp, công việc nếu tạm hoãn lại cũng phải tốn thêm tiền thuê dụng cụ quay chụp. Em lại là một người không thích tiêu tiền vào những việc không đáng nên em vào chụp thay thôi’’
‘‘Em có vẻ rất thiếu tiền’’
Hàn Thiên Nhược chống cằm lãnh đạm nhìn Mặc Âu.
Mặc Âu gật đầu cái rụp.
Hàn Thiên Nhược gõ gõ ngón tay đều đặn trên thành cửa kính xe, giả vờ như vô ý lên tiếng:
“Anh có thể làm người mẫu quý này cho nhãn hàng trang sức của em”
“Anh có thể sao?”
Mặc Âu khó tin, bởi vì cô biết, anh không thích tham dự vào mấy cái chụp ảnh hạ thấp thân phận này.
Xem như lần này anh đã cược hết vốn liếng rồi.
Nhưng mà nếu anh chủ động muốn làm người mẫu thì cô đành miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Ôi! Doanh thu tăng, thị trường trên sàn giao dịch được đẩy mạnh, quảng bá ra các nước Châu Âu, lượng mua tăng đột biến… chỉ cần dựa vào khuôn mặt của Hàn Thiên Nhược.
Chưa gì mà một bầu trời đầy tiền đã hiện ra trước mắt cô.
‘‘Nhưng với điều kiện em là người mẫu nữ chụp chung với anh’’
Mặc Âu chớp chớp mắt: “Đơn giản như thế thôi hả?”
“Em còn muốn sao nữa?”
"Không không! Thế thì sáng mai chúng ta cùng chụp ảnh luôn cho nóng’’
Mặc Âu có vẻ hớn hở mà không hay biết rằng, cô đã lọt vào móng vuốt của anh.
Hàn Thiên Nhược nhếch môi cười nhạt ra lệnh: “Sáng mai câu đến đón tôi tới trụ sở chính Victoria”
Trương Gia Vỹ gật đầu: “Vâng”
Đừng tưởng Hàn Thiên Nhược đưa ra điều kiện như đơn giản mà thực chất không đơn giản chút nào.
Một khi anh trở thành người mẫu ảnh cho tập đoàn Victoria, sức ảnh hưởng công phá đến mức độ hồng hoang. Chắc chắn một điều anh sẽ trở thành hình ảnh đại diện cho công ty cô.
Tất nhiên, anh sẽ có đầy đủ lí do để đến công ty gặp cô mỗi ngày.
Đột nhiên anh có cảm nghĩ, sự thông minh cả đời của mình bây giờ mới có đất dụng võ.
Đáng tiếc thay, Mặc Âu còn chưa biết kế hoạch sâu xa này của anh.
Xem ra việc cô ngắm người đẹp trong công ty còn chưa chán thì đã bị anh đập cho phá sản rồi.