Mặc Âu chịu không nổi sự mạnh mẽ ập tới bất ngờ này mà bật ra tiếng ngâm khe khẽ, nhỏ như tiếng mèo kêu.
Hàn Thiên Nhược cảm thấy chân tay mềm nhũn cả rồi. Lại tiếp tục thêm một lượt điên cuồng xâm chiếm hơi thở của riêng cô.
Đột nhiên lúc này, Mặc Âu đang khó hiểu nhưng không ngừng ôm ngực thở dốc khi thấy anh nhíu mày sau đó tách môi ra, nhướn người lên phía trước nhấn nút gì đó mà cô còn chưa kịp quan sát kĩ.
Cô cảm thấy hôn xong, hai mắt cũng nhập nhòe mà ẩm ướt rồi.
Rèm cửa được trang bị thêm từ tứ phía không có vật cản trở gì mà từ từ khép lại, làm không gian trong xe tạo thành một mảnh tối đen.
Mặc Âu híp mắt làm quen nhanh với bóng tối. Nhìn sang Hàn Thiên Nhược lần này không có chút nghi ngại gì nữa mới đè cô xuống, đặt một cánh tay giữ lấy đầu của cô tránh va vào khung xe.
Cô nhìn anh nở một nụ cười gian tà liền hiểu anh muốn làm gì rồi. Anh đây là muốn chơi xe chấn đấy hả? Cái người đàn ông khó ưa vẫn đang ở ngoài kia kìa.
Mà thôi! Vua chưa vội thái giám đã vội. Anh còn không ngại thì cô cần gì phải ngại chứ. Hưởng thụ mỹ vị của nam nhân siêu cấp đẹp trai này mới là điều quan trọng.
Hàn Thiên Nhược không đợi cô lưu thông khí huyết mà trực tiếp xâm chiếm lấy đôi môi khiến anh bị nghiện kia. Chạm vào cảm giác rất tốt.
Anh một lần lại một lần dùng lưỡi cạy răng cô ra, dính sát vào chiếc lưỡi thơm tho lại mềm mềm, trơn bóng. Hết mút rồi liếm, tiếp tục đảo ngược lại, đầu của cô cũng cảm thấy tê rần rần rồi.
Đừng nói là anh định kéo dài nụ hôn này đến 58 giờ 35 phút 59 giây đấy! Như thế há chẳng phải là sẽ lập kỉ lục mới với nụ hôn khóa môi dài nhất nhất thế giới của một cặp tình nhân người Thái Lan sao?!
Mặc Âu sợ rồi. Cô tin anh có thể làm được điều đó. Nhưng cô thì không nha.
Thấy cô phân tâm, Hàn Thiên Nhược khẽ cắn nhẹ vào đầu lưỡi cô một cái, không ngoài dự đoán, cô “ưm” lên một tiếng kiều mị. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Bác Quân Nhất Tiêu H] Am Môn
2. [Bác Quân Nhất Tiêu] Tiểu Trang
3. Lâm Hạ - Bạch Lạc
4. Gói Hết Sự Dịu Dàng Của Trời Đất Gửi Cho Chị
=====================================
Anh cảm thấy cơ thể không ổn hơn chút nào, cái kia càng ngày càng bành trướng không có dấu hiệu ngừng.
Hàn Thiên Nhược khẽ chửi tục một tiếng, cất lên chất giọng trầm khàn thô cát bởi động tình: “Em đang nghĩ đến ai? Hửm?”
Nói xong câu cuối còn có chút giận dỗi mà phát tiết với cái lưỡi nhỏ của cô như trừng phạt, mút mạnh một cái. Âm thanh kích tình ngay lạp tức vang lên. Bầu không khí trở nên mập mờ, ám muội hơn bao giờ hết.
Mặc Âu thực sự cảm thấy hành động này rất kì quái, nó không ngừng khiến thân thể cô cảm thấy càng ngày càn nóng, một trận ngứa ngáy khó chịu từ trung ương thần kinh tự động truyền đến.
Giọng nói cô vì trận hôn mà lạc hẳn, trầm hơn, dường như tăng thêm phần quyến rũ mê hoặc. Cô vừa thở gấp vừa khó khăn trả lời, câu nói vô cùng chân thật:
“Đang hôn anh thì chắc chắn là nghĩ đến anh rồi. Mà không nghĩ đến anh cũng không có thời gian nghĩ đến người khác nữa. Em bị anh hôn đến nỗi thời gian để thở cũng không có đây này.”
Hàn Thiên Nhược đầy sủng ái mà lấy tay vuốt ve làn môi đỏ có chút sưng của mỹ nhân dưới thân. Hai mắt cô đã ẩm ướt từ lúc nào, thêm cả khuôn mặt ửng hồng mỗi lần thở dốc, ngừng tròn đầy phập phồng lên xuống.
Tất cả đều bởi nụ hôn của anh. Là của anh. Không hiểu sao một loại hạnh phúc lại lũ lượt ào đến cắn phá từng tảng băng ngàn năm đã khóa chặt trái tim anh. Không chút phòng bị mà bị làm tan chảy hoàn toàn.
Sức mạnh của tình yêu thật là kì diệu.
Hàn Thiên Nhược bây giờ mới lộ ra bộ mặt thật của sói, thập phần xấu xa nói:
“Em bị anh hôn đến thời gian thở cũng không có mà vẫn nói được một câu khá dài đấy. Anh cảm thấy hình như là mình hôn vẫn chưa đủ.”