Mặc Âu âm thầm đỡ trán, cuối cùng là vẫn không tránh được phải nói câu này. Dù người nói không phải là cô.
Âu Bắc Tuyết xưng danh đại diện trong ba vị trưởng bối không tin hỏi lại: “Con nói thật đấy à?”
“Con còn chưa nói dối với người nhà bao giờ.”
Đường Nguyệt Lam nghe vậy thì hớn hở, bắt đầu công cuộc đuổi người:
“Vậy thì còn không nhanh mà về bàn đi, bàn xong lại nói với chúng ta. Bất kể là gái trai gì chúng ta đều yêu thích hết.”
Âu Dương Phong đã kịp hồi thần lại, cũng hưng phấn không kém vợ của mình là bao:
“Phải phải, các cháu về sớm đi, không lại khuya quá, ảnh hưởng công việc.”
Hàn Thiên Nhược đồng tình gật đầu, nắm tay Mặc Âu đứng dậy mới xin phép ra về:
“Vậy chúng con về trước, bàn xong sẽ nói cho mọi người.”
“Được được.” Ba vị trưởng bối gật đầu như được mùa.
Mặc Âu ngơ ngác nhìn biến chuyển của cuộc trò chuyện. Thế là được về rồi hả?
Sau khi chào ra về xong xuôi, thời điểm ngồi lên ghế phụ xe Ferrari màu đỏ rượu của cô, Mặc Âu vẫn chưa hết thán phục trình độ thấu hiểu lòng người đỉnh cao của Hàn Thiên Nhược.
Mặc Âu không kìm được sự tự hào về bạn trai nhà mình mà quay sang tặng cho anh một like.
"Thế nào? Có phải em thấy anh quá là thần không?''
Hàn Thiên Nhược hất cằm kiêu ngạo chưa được bao lâu đã nhíu mày. Nhìn thấy cô còn chưa thắt dây an toàn, anh nghiêng người sang thắt lại giúp cô.
Trong lúc không để ý, anh bị cô hôn một cái vào má mềm, cảm giác ngưa ngứa lan tỏa.
''Em thưởng cho anh đấy.'' Mặc Âu nghĩa khí hất cằm cười.
Hàn Thiên Nhược sau khi đã cài dây chắc chắn cho cô, lại nghiêng bên mặt chưa được cô hôn, đưa tay chỉ vào:
"Thưởng phải đồng đều, em cho bên này một cái hôn nữa."
Mặc Âu tất nhiên sẽ vui vẻ mà đồng ý, hướng đôi môi anh đào về phía má trái của anh.
Môi chỉ mới chạm khẽ vào má đã thấy anh nhanh chóng quay mặt lại hôn vào môi cô một cái.
Cô còn đang định mắng anh thừa nước đục thả câu nhưng lại nghe anh nói:
"Hôn tứ phía phải đồng đều. Nào, em đến đây hôn trán anh một cái nữa."
Mặc Âu lần này rút kinh nghiệm, lấy hai tay ôm lấy đầu anh rồi hôn lên trán một cái. Nhưng ý định lập tức thay đổi kể từ giây phút cô nhìn vào đôi mắt nhu tình của anh.
Cô dưới ánh mắt bất ngờ của Hàn Thiên Nhược nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng của anh. Một nụ hôn triền miên mà ướt át, hai người hòa quyện tất cả mật ngọt của nhau.
Trong khoang xe, âm thanh của nụ hôn lại càng lúc càng nóng bỏng.
Nhưng lại không một ai để ý đến một tia sáng đã lóe lên trong đêm tối...
...----------------...
Về đến biệt thự cao cấp Thịnh Thế, Hàn Thiên Nhược ôm Mặc Âu đã chìm vào cơn ngủ say lên phòng.
Cởi giày, cất túi, đắp chăn cho cô xong xuôi. Hàn Thiên Nhược vẫn cảm thấy còn chưa ổn áp lắm.
Nhìn gương mặt xinh đẹp còn chưa tẩy trang của Mặc Âu, anh có chút không biết làm thế nào.
Từ khi anh được thăng chức trở thành bạn trai cô, thật ra anh có học lỏm vài chuyện về phụ nữ.
Nào là ngày "dì cả" đến phải làm sao, ngày lễ tặng những món đồ gì, hay là không tẩy trang sẽ ảnh hưởng nhan sắc như thế nào...
Hàn Thiên Nhược ngạo mạn thường ngày anh thông minh lắm. Nhưng hôm nay lại cảm thấy một việc nhỏ nhặt như tẩy trang giúp bạn gái đối với anh thật khó khăn.
Anh lục tục vào phòng tắm nhòm ngó. Bởi dạo gần đây toàn ngủ chung với cô, chỉ cần cô thức thì anh sẽ không ngủ nướng tiếp nữa.
Đánh răng cùng nhau, súc miệng cùng nhau, chỉ duy có tắm là chưa cùng nhau.
Nhưng sau này chắc chắn sẽ có. Anh còn chưa từng thử tắm uyên ương lần nào.
Bậy bậy! Nghĩ lung tung cái gì đấy.
Thực ra khi anh chuyển vào phòng cô, Mặc Âu đã dặn dò anh rất kĩ lưỡng là đồ này là đồ gì và cái nào là không được động vào.
Bây giờ anh vẫn còn nhớ như in dụng cụ tẩy trang của cô nằm ở đâu.