Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 210: Bù trừ



Hoàng Âm ngồi trên bộ ghế sofa mềm mại màu xanh ngọc tại phòng chủ tịch Victoria thì không khỏi hoang mang. Anh thất thần nhìn nội thất sang trọng bên trong mà không khỏi cảm thán.

“Cậu nhìn vị này xem, mắt thẩm mĩ mới tốt làm sao. Cả căn phòng đều tràn ngập ánh mặt trời cùng không gian tươi mới, kích thích sự siêng năng trong công việc.

Còn cậu, một màu đen, đen, đen, và đen. Thật nhàm chán biết mấy. Tôi chắc chắn chủ nhân căn phòng lớn này vô cùng xinh đẹp. Mà cậu hôm nay đến đây để bàn luận chuyện hợp tác mảng gì à?”

Hàn Thiên Nhược vừa được cậu thư kí Bạch Thần chuẩn bị tách trà. Anh vừa thưởng trà vừa cong cong đuôi mắt thể hiện sự vui vẻ khi thấy ánh mắt căm hận lúc nãy của Bạch Thần.

Anh cũng tốt bụng mà trả lời câu hỏi của Hoàng Âm: “Không hợp tác mà đến đưa cơm.”

Hoàng Âm đờ người tầm ba giây. Ba giây sau, anh mắt chữ a mồm chữ o trừng mắt nhìn Hàn Thiên Nhược:

“Cậu từ khi nào mà học cái bài bắt cá hai tay thế? Vừa nãy còn bảo đi đưa cơm cho tiểu tiên nữ. Bây giờ lại nói đi đưa cơm cho nữ tổng tài Aster? Cậu bản lĩnh quá rồi đấy. Hay là…”



Hoàng Âm nói đến đây mới phát hiện ra điều gì đó, câng câng lên nói: “Hay là cậu đưa cơm hối lộ cho vị tổng tài Aster để tiểu tiên nữ của cậu được nâng đỡ trong công việc?”

Khóe miệng Hàn Thiên Nhược méo một chút, nhìn Hoàng Âm bằng ánh mắt như nhìn thằng đần.

“Tôi muốn nâng đỡ thì cần gì phải rắc rối mang cơm cho người ta như thế. Trực tiếp đem Mặc Âu về công ty tôi để nhận nhiều phúc lợi có phải nhanh hơn không?”

Hoàng Âm gật đầu: “Lúc đầu tôi cũng có suy nghĩ như cậu. Chẳng lẽ chỉ vì tiểu tiên nữ thích công việc ở đây hơn. Dù sao công ty này cũng được thiết kế theo không gian thoáng đãng lại ấm áp tình người hơn.

Cậu về Thiên Dương nhìn lại mà xem. Cả cái công ty y như con rồng hung dữ phun lửa vào người ta, bước vào trong lại cảm giác như vừa bị con rồng ăn thịt.

Còn Victoria cứ như phượng hoàng chao lượn khoe bộ lông của mình, mời gọi mọi người vào công ty để chạm vào lông nhung mềm mại đó. Thiên Nhược à, cậu nên chống cằm suy nghĩ lại đi.”

“Bù trù thôi.”

Anh với Mặc Âu mà kết hợp hai phong cách lại thì còn gì hợp bằng nữa.

“Nói chuyện với cậu đúng là chỉ tổ tốn nước bọt.”

Hoàng Âm hừ giọng, dựa người vào ghế thở mạnh.



Bạn với chả bè.

Sao anh lại có một lão đại dễ khiến người khác phát bực như thế này cơ chứ. Đúng là tự ngược.

......................

Một tiếng sau…

Hoàng Âm gật gà gật gù chống cằm lên thành ghế.

“Này lão đại xấu xa! Rốt cuộc chúng ta có chút địa vị nào không đấy? Dù gì cậu cũng là chủ tịch Thiên Dương, đối thủ ngang bằng với Victoria đấy. Thế quái nào chúng ta lại phải đợi lâu vậy?”

“Tôi thích ngồi đợi thế này. Vừa thư giãn lại được ngồi điều hòa miễn phí. Không phải tiết kiệm được rất nhiều tiền điện sao? Cậu xem, còn có cả hồng trà miễn phí.”

Hàn Thiên Nhược như lạc vào cõi tiên, lãnh đạm nhấp ngụm trà, tay chống cằm, chân bắt chéo.

Hoàng Âm méo môi. Cả công ty nhà cậu thế quái nào lại chẳng có điều hòa 24/24. Ngay cả phòng vệ sinh cũng được lắp điều hòa nữa cơ mà. Cái lí do này anh còn có thể tin nổi à?!

“Cạch!” Cửa phòng cuối cùng cũng được người từ bên ngoài mở ra.

Mặc Âu hớn hở khi nhìn thấy Hàn Thiên Nhược, nhanh chóng bước tới ngồi xuống ghế ôm lấy tay anh. Mấy hôm trước anh luôn ôm cô, bây giờ lại là cô ôm anh. Coi như là bù trừ, có qua có lại đi.

“Bạn trai, anh đến đưa đồ ăn cho em đấy à?”

Hàn Thiên Nhược nhu tình xoa đầu cô: “Họp lâu như vậy, chắc em đói rồi.”

“Vâng, đói muốn ngất xỉu vào lòng anh luôn.”

Mặc Âu còn giả vờ nhắm mắt ngã vào ngực anh. Không hiểu sao càng ngày cô càng cảm thấy rất nhanh nhớ anh.

Tình yêu thật kỳ diệu.

Nó khiến người ta nhung nhớ đến ngứa ngáy cả người. Chỉ muốn ngay lập tức mọc thêm hai cái cánh bay đến gặp bạn tình.