Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 227: 227




Anh biết người đàn ông phương tây này là ai rồi, tâm phúc đắc lực của ông trùm mafia ở trời Âu - Dạ Phong.
Mãi đến thời điểm này anh mới nhận ra hỏi đường chỉ là một cái cớ, mục đích duy nhất của anh ta và cũng đồng thời của anh đó chính là kéo dài thời gian đợi người tới.
“Cậu là ai?” Dạ Phong cau mày, hẳn anh đã nhận ra.
“Tôi là ai anh không cần biết, nhưng người này tối nay tôi phải đưa đi.” Người đàn ông mặc áo caro đanh thép nói.
Nam phục vụ nghi hoặc nhìn người đang đứng chắn ngang trước gã Tử Sinh.

Giọng này nghe quen quen nhỉ?
“Ting!” Cửa thang máy mở ra, bên trong có một người đàn ông cao ráo gần mét chín, mặc một bộ đồ ngủ màu xám tro đơn giản không nhìn ra nhãn hiệu gì với khuôn mặt lạnh căm.
Biểu tình này của người đàn ông đã thành công thu hút được sự chú ý của Lăng Cung đang đứng trước cửa thang máy đợi.
Ngay thời khắc Lăng Cung quay người, ánh mắt hai người giao nhau, bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
Hai người nhận ra nhau rồi.
“Ngài Death.”
“Ngài Lăng.”
Mặc Âu nhắm mắt, cắn chặt răng chịu đựng cơn nóng khan trong người.

Đột nhiên nghe thấy tên anh, rồi giọng anh, hơi thở cô phả ra từng đợt dường như nóng bỏng hơn bao giờ hết.
Cô mở to mắt, xác định đối phương, quả nhiên chính là Hàn Thiên Nhược.

Thời khắc thấy anh, tim cô trở nên mềm oặt.
Mặc kệ đang được một người đầy thế lực bế, nhưng cô chẳng tự nhiên chút nào, nhăn nhó cong người nhảy xuống.


Cô mệt mỏi giang hai tay hướng về phía Hàn Thiên Nhược.
“Bạn trai, em muốn ôm.”
Lăng Cung biến đổi sắc mặt nhìn bàn tay trống không, hơi ấm dư lại của cô cũng nhanh chóng bay biến:
“Em nói bạn trai nào?”
Hàn Thiên Nhược chẳng bận tâm đ ến Lăng Cung là thần thánh phương nào nữa, bởi bầu trời của anh không ổn rồi.

Anh vội vàng bế thốc Mặc Âu lên, bàn tay anh chạm vào da thịt nóng ấm của cô thì không khỏi rụt lại.
“Em bị bỏ thuốc.

Chết tiệt.

Anh giết hắn ta.”
Hàn Thiên Nhược nhìn đăm đăm về phía Tử Sinh với ánh mắt u ngục như thần chết vấn tội.
“Kệ hắn ta đi, chúng ta về nhà.” Mặc Âu nhỏ giọng.
“Được, chúng ta về nhà.

Em không cắn môi nữa, máu chảy đầy miệng rồi kìa.

Tay anh đây, cắn đỡ đi.”

Hàn Thiên Nhược đánh mắt về phía người đàn ông mặc áo caro kẻ sọc, sau đó đưa tay tới trước miệng cô.
Miệng Mặc Âu méo xệch, anh còn có máu tự ngược này nữa à.

Thế nếu cô cắn tay anh đến chảy máu, chẳng biết cô có nhiễm máu ngược của anh không đây.
“Há miêng ra, cắn tay vào.

Anh nói là không được cắn môi.

Ai ui...”
Hàn Thiên Nhược thấy cô cứng đầu liền bóp miệng tự lấy tay đặt giữa hai hàm răng trắng sáng của cô.

Nhưng mà cô vừa cắn thì đúng là thấu tận tim gan.
Mặc Âu vừa cắn lại nghe anh than nhẹ nên giật mình nhả tay anh ra, cô phì cười: “Quên nói với anh là em có răng nanh.”
“Không sao, cắn tiếp đi.

Vừa nãy anh bị muỗi cắn thôi.” Hàn Thiên Nhược nhu tình xoa đầu cô.
Mà cũng hơi đau thật.
“Hai người đây là đang thể hiện tình cảm trước mặt tôi đấy à?”
Lăng Cung biến sắc, nhìn cặp đôi đang tình chàng ý thiếp trước mặt mà sôi gan.
“Anh ấy là bạn trai em.

Hôm nay em nói luôn, anh dám làm gì anh ấy thì trước hết cứ bước qua xác người tiểu sư muội này.”
“Em…” Lăng Cung đen mặt: “Ai cho phép em qua lại với người đàn ông khác hả?”
“Vì sao vợ sắp cưới của tôi qua lại với tôi cần phải xin phép anh?”
Từ “ngài” giờ đã biến thành “anh”, thân phận của Lăng Cung cứ như thế bị Hàn Thiên Nhược nghiễm nhiên hạ đi mấy bậc..