Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 228: 228




“Tôi là anh trai nuôi của cô ấy.

Thế đấy.”
Lăng Cung nghiến răng rít ra khỏi miệng hai chữ “anh trai nuôi”.

Chính hai chữ này nhìn như thân mật thắm thiết lắm nhưng thực chất lại là nguyên nhân đẩy hai người trong cuộc ra xa, xa đến mức không với tới nhau được nữa.

Trái tim hơi nhói, đôi mắt Lăng Cung đỏ bừng.
Từ khi nào anh chấp nhận thân phận làm “anh trai nuôi” của cô.

Hẳn là bây giờ anh mới chính thức nói ra lời thừa nhận.
Trước kia nghe Mặc Âu một mực gọi anh là anh trai, anh khó chịu, đã từng nhắc cô đừng gọi như thế nữa.

Nhưng cô vẫn gọi, anh không để tâm nhiều.
Mãi đến lúc này, chợt nhận ra cô đã ở bên anh lâu như vậy, nhưng chỉ được sắp đặt cho một thân phận “anh trai nuôi”.
Còn người đàn ông lão đại của Death này anh tính ngắn tính dài thì thời gian hai người biết nhau còn chưa dài bằng một nửa thời gian cô ở Los Angeles cùng anh.
Nhưng người ta có thân phận bạn trai, anh lại là anh trai.
Lăng Cung cong môi nở nụ cười đắng chát.
Thời khắc Hàn Thiên Nhược nghe ba chữ “anh trai nuôi” Lăng Cung nói ra, tâm tình ngay lập tức chấn động, sững sờ, cả đầu choáng váng như bị người ta gõ vào đầu một cái thật mạnh.
Từng đoạn kí ức, âm thanh cô đã nói cứ thế mà lũ lượt kéo về…
[Chưa ai có thể thay đổi ý định muốn cưới anh trai nhỏ của tôi.]
[Nếu nói tốt hơn anh thì cũng không đúng lắm.


Anh ấy tuy đẹp nhưng không đẹp đến mức yêu nghiệt như anh.

Nhưng anh ấy chỉ không bằng anh điểm đó mà thôi.

Còn lại đều tuyệt vời hết.

Lại nhớ anh ấy rồi.]
Người anh trai nuôi đó… thế mà lại có thể là Lăng Cung.
Người cô yêu cũng đã về nước, vậy… bây giờ anh là gì đây?
“Thiên Nhược, Thiên Nhược! Chúng ta về nhà đi, em khó chịu.”
“Em… Được, chúng ta về nhà.”
“Hai người ở chung?”
“Cô ấy là người đã thu nhận tôi, là vợ sắp cưới của tôi, sao lại không thể.”
Hàn Thiên Nhược ôm cô quay trở lại thang máy.

Cánh cửa cứ như thế khép chặt, ngăn cách trong và ngoài.

Dường như cũng đang ngăn cách một thứ tình cảm cấm kỵ nào đó còn day dứt.
...----------------...
“Đậu mé Truy Bạch! Sao anh chọn cái thang máy gì mà kì cục thế.

Sao thang máy cứ đứng yên thế này?”

Giang Lục tức tối nhìn thang máy lơ lửng giữa không trung mà lòng cứ thấp thỏm không yên.
Truy Bạch mím môi.
“Hầu hết các thang máy bị ngừng hoạt động rồi.

Chỉ còn duy nhất một cái vẫn đang hoạt động.”
Tống Diệp quan sát hệ thống hoạt động của quán bar U Cốc trên điện thoại mở miệng báo cáo.
“Sao có thể như thế?” Truy Bạch cuộn tay thành nắm đấm gằn giọng: “Chắc chắn có ai đó đang giở trò.

Xử lí gọn đi, đừng để chậm trễ thời gian.”
“Được.” Giang Lục nhận lấy điện điện từ Tống Diệp xâm nhập hệ thông giám sát.

Quả nhiên là đã bị người nào đó giở trò.

Kì này mày chết với ông.
“Ting!” Thang máy sau khi được kích hoạt hoạt động, đến tầng bảy tự động mở ra.
Ba người vội vàng rời khỏi thang máy nhưng ngay lập tức ngỡ ngàng khi nhìn tập thể mấy người ở phía trước.
“Ngài Lăng.”
Tống Diệp là người phát hiện ra Lăng Cung đang đứng sát bên thang máy bên cạnh cứ như người mất hồn mà nhìn đăm đăm vào cánh cửa thang máy trước mặt.
Truy Bạch cùng Giang Lục khiếp hồn quay qua, quả nhiên thấy một bóng đen lạnh lẽo sát ngay gần đó.

Sao nhìn anh đáng sợ thế.
“Đường Trạch, Dạ Phong.

Ở đây không còn cần chúng ta nữa.

Giao người lại cho Mabel đi.”
Đường Trạch lườm mắt nhìn Tử Sinh một cái.

Dạ Phong liếc người đàn ông mặc áo kẻ sọc một cái rồi quay người..