Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 30: Chương 30





Khi tỉnh dậy cô đã thấy mình nằm ngay ngắn trên giường, nhưng cảm giác này hình như không phải nhà cô? Cô đảo mắt nhìn xung quanh thì đúng lúc có người mở cửa phòng bước vào ngồi cạnh cô, cô lo sợ mở mắt ra xem người đang ngồi kế bên cô là ai.

Nhìn thấy khuôn mặt lo sợ của Lạc Uyển, Tĩnh Di hoảng loạn ôm chầm lấy Lạc Uyển, cô đưa tay vuốt ve lưng của Tĩnh Di trấn an
"Không sao chị ở đây rồi"
Tĩnh Di ôm chặt Lạc Uyển hơn và khóc thật to:"Nhưng em sợ lắm, lần đầu tiên em đi vào nơi như vậy"- cô khóc đến nỗi không nói thàng lời
Lạc Uyển cảm nhận được sự sỡ hãi của Tĩnh Di nên sự lo lắng càng biểu hiện rõ trên khuôn mặt:"Bây giờ chị đã đưa em ra khỏi nơi đó rồi.

Em nhìn kĩ đi đây chính là nhà chị"
Tĩnh Di theo lời của Lạc Uyển mà bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn xung quanh.

Cô đảo mắt qua nhìn người con gái trước mặt mình, không kiềm được cảm xúc mà oà lên khóc, Lạc Uyển vẫn không khỏi lo sợ lúng túng mà khuyên bảo cô.


Mãi một lúc sau cô mới lấy lại được bình tĩnh, Lạc Uyển đưa tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên má cô, vén mái tóc ngắn vào vành tai để lộ khuôn mặt nhỏ của cô.

Đoá hoa Dành Dành giờ đây vẫn trắng tinh khiết nhưng có chút e ấp, hoảng sợ, trên những cánh hoa còn đọng lại những giọt nước long lanh
Tinh thần của Tĩnh Di dần ổn định lại, cô lúng túng nói:"Chị đưa em về đi, em đã ổn hơn rồi"
Lạc Uyển nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tĩnh Di, khẽ nói:"Em ở lại đây một hôm đi, bây giờ về em có ở một mình được không?"
Tĩnh Di cuối gầm mặt xuống không nói gì thêm, Lạc Uyển lại gần cô đỡ cô nằm xuống giường:"Ngủ một giấc thật sâu đi sáng mai mọi thứ sẽ khác"
Tĩnh Di quay qua nhìn cô nói:"Nhưng em vẫn còn sợ"
Lạc Uyển âu yếm nhìn cô:"Có chi bên cạnh rồi em yên tâm, sẽ không ai làm hại em đâu"
Cô nghe những lời của Lạc Uyển nên yên tâm ngủ một chút, nhưng chỉ một lúc sau liền thức dậy
"Chị ngủ chưa?"- cô nhẹ nhàng gọi
"Chị chưa ngủ được, sao em không ngủ"
"Em vẫn không thể nào ngủ được, chỉ kể lại cho em chi tiết ban nãy được không?"
Lạc Uyển nghe vậy hít một hơi thật sâu sau đó bắt đầu kể:"Ban đầu chị cũng không để ý lắm vì đang tập trung vào công việc, đứng từ xa chị có thấy phía bên kia ồn ào nhưng cũng không quá để ý, vì nơi này vốn dĩ nó đã như vậy.


Nhưng lúc vô tình ngước lên thì chị thấy có người bị ức hiếp nên chạy lại can, chị không ngờ lại gần mới biết người đó chính là em.

Hắn ta quát vào mặt chị rất lớn, bảo là phá hỏng thú vui của hắn chị không chần chừ nữa mà gọi luôn bảo vệ.

Ngay sau đó liền đưa em đi về nhà"
Tĩnh Di nghe xong rưng rưng nước mắt:"May thay là chị đến kịp, nếu vào quán Bar khác em không biết phải làm thế nào nữa"
Lạc Uyển lấy bàn tay của mình đặt lên khuôn mặt bé nhỏ của Tĩnh Di, các ngón tay nhẹ nhàng chuyển động trên gương mặt:"Em đừng nghĩ nhiều mọi thứ đã ổn rồi"
Tĩnh Di:"Em cảm ơn vì chị đã xuất hiện kịp thời"
Lạc Uyển chép miệng chăm chú nhìn Tĩnh Di:"Thật sự là em không biết uống rượu sao"
Tĩnh Di thành thật trả lời:"Như chị cũng thấy rồi đó chỉ cần vài ngụm là em ngất ngay"
"Nhưng loại rượu của hắn ta chọn là một trong những dòng rượu mạnh, huống hồ chi em là người không biết uống"- cô cười phào
"Chị đừng cười như vậy em ngại lắm"- cô lấy tay che mặt mình
Cô nhìn biểu hiện hiện tại của Tĩnh Di, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Cô gái này đúng là ngây thơ hơn cô nghĩ, như thế cô cần phải dốc lực bảo vệ nhiều hơn rồi!