Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 121: Giải thưởng cuối cùng.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 121: Giải thưởng cuối cùng.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Nam Tú nghĩ xong một lát, hình như quên đi những lời mình và người phụ trách nói là đến xem cuộc thi của Lý Lộ Từ, cảm thấy mình chính là đi dạo tới đây, thế là không hài lòng nói:
- Anh kệ tôi, tôi muốn tới thì tới.
Lý Lộ Từ không muốn quản cô, dẫn cô tới bên cạnh An Tri Thủy.
- Tú công chúa.
An Tri Thủy nhìn thấy An Nam Tú cũng có chút to đầu, An Nam Tú là nhân vật không cân nhắc, ai cũng không biết lúc trước cô ngốc thế nào, lúc sau lại có thể làm ra những việc đáng kinh ngạc ra sao, nói không chừng còn làm hỏng trận đấu.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ nháy mắt với cô, làm các bộ mặt, thế là An Nam Tú nể mặt Lý Lộ Từ, gật đầu với An Tri Thủy, coi như là có lễ phép.
- Thật ra kiểu thi đấu này không có gì tốt, Lý Lộ Từ anh chỉ cần đi tới đánh bại tất cả bọn họ, sau đó trận đấu chỉ còn lại mình anh tham gia.
An Nam Tú cảm thấy đề nghị đó của mình rất hay, chỉ vào Lý Lộ Từ:
- Đây chính là không đánh mà thắng.
- Cậu đừng có nghe cô ấy.
An Tri Thủy liên tục xua tay.
Lý Lộ Từ không so đo với An Nam Tú, chỉ cảm thấy An Tri Thủy cũng coi hắn như một kẻ ngốc nghếch, hắn có thể làm ra những việc như vậy sao? An Tri Thủy không ngờ lo lắng điều này.
- Không nghe tôi, lẽ nào nghe cô?

An Nam Tú ngẩng đầu, rất không hài lòng, Lý Lộ Từ có thể không nghe cô, nhưng không cho phép vì người khác mà không nghe cô.
Đặc biệt là nghe An Tri Thủy bảo không được nghe An Nam Tú.
- Đề nghị đó của cô, thật sự có chút thái quá, Lý Lộ Từ nếu đánh bại tất cả mọi người, thế không gọi là không đánh mà thắng, mà gọi là tự động bỏ cuộc.
An Tri Thủy thấy dáng vẻ kiên nhẫn của An Nam Tú, vội vàng giải thích đạo lý khác:
- Cô nghĩ xem, tất cả các cuộc thi, đương nhiên là có đối thủ mới có thể trở thành cuộc thi, nếu chỉ còn lại một mình Lý Lộ Từ, vậy thì có thể gọi là cuộc thi sao?
An Tri Thủy thấy An Nam Tú vừa muốn há mồm, biết cô nhất định có có ngụy biện, lại bổ sung:
- Nếu còn sót lại một người không đánh bại, cuộc thi một người và Lý Lộ Từ và cuộc thì nhiều người với Lý Lộ Từ, thực sự không có gì khác biệt lắm, Lý Lộ Từ có thể giành giải nhất sao?
An Tri Thủy đã mơ hồ nắm được tính khí của An Nam Tú, khí thế của công chúa rất mạnh, ngàn vạn lần không thể nói nếu Lý Lộ Từ đánh đổ tất cả mọi người, trường học sẽ cấm Lý Lộ Từ tham gia trận đấu, như vậy An Nam Tú chắc chắc không hài lòng, cô sao có thể đặt trường học trong mắt chứ, không cho phép Lý Lộ Từ tham gia trận đấu, đó là muốn gây phiền phức mà.
An Nam Tú cũng không phải không nói lý, cảm thấy An Tri Thủy nói cũng có lý, thế là không kiên trì nữa.
An Tri Thủy thấy mình không ngờ có thể khiến An Nam Tú nghe theo cô, thấy vô cùng phấn khởi, quay đầu làm bộ đắc ý và kích công với Lý Lộ Từ sau lưng An Nam Tú, không hề nắm chặt tay nữa, làm thế tay chữ V, dáng vẻ rất giỏi.
Lý Lộ Từ vốn không định nghe An Nam Tú, nhưng vẫn cam ơn An Tri Thủy dã giảm bớt nỗi lo cho hắn.
- Lúc thi đấu, cô phải ngoan ngoãn đứng ở đây, ngoan ngoãn xem thi đấu, hay là ngồi sau xe của An Tri Thủy chạy theo tôi?
Lý Lộ Từ khuỳnh người về phía sau, An Nam Tú nếu đứng ở đây, chắc chắn có người tới gần, Lý Lộ Từ không muốn xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không muốn có ý độc chiếm gì An Nam Tú, chỉ là nghĩ cho sự an toàn của các bạn học trong trường.
- Lý Lộ Từ, chúng ta mua xe máy điện đi, nếu như vậy, sau này khi đi chơi, chúng ta sẽ không phải ngồi xe bus nữa.
An Nam Tú căn bản không suy nghĩ đến vấn đề của Lý Lộ Từ, trực tiếp chuyển chủ đề, trên xe bus, tuy có Lý Lộ Từ bảo vệ, nhưng không khí không tốt, có nhiều hơi thở của sinh vật dân bản xứ như vậy, đó là một việc vô cùng nhẫn tâm, An Nam Tú không tin được là mình không ngờ có thể chịu đựng hết lần này tới lần khác.
- Được, lần này thi đấu thắng giành được tiền thưởng, sẽ mua xe máy điện.
Lý Lộ Từ cảm thấy An Nam Tú đưa ra một ý kiến không tồi.
- Nhưng xe máy điện không cho phép chở người mà.
An Tri Thủy suy nghĩ tới vấn đề pháp luật.
- Bây giờ còn pháp luật chưa rõ ràng, mà thường thì không phạt.
Về vấn đề này, việc quản lý của Trung Hải khá thoải mái, giao thông của Trung Hải thực sự rất chật chội, nhiều người mua xe hơi cũng sẽ chuẩn bị mua xe máy điện, Lý Lộ Từ suy nghĩ tới vấn đề này, không ngờ cuộc thi lần này lại có tiền thưởng cao như vậy, lấy mua xe máy điện cũng không sai.
- Ừ, vậy thì anh nhất định phải đoạt giải nhất. Tôi và An Tri Thủy sẽ cổ vũ cho anh.
An Nam Tú cuối cùng cũng tích cực phối hợp.
- Cô chở người được không?
Lý Lộ Từ mới nghĩ tới vấn đề này.
An Tri Thủy do dự.
- Để tôi đi.
An Nam Tú khinh bi An Tri Thủy.
An Tri Thủy hoài nghi.
- Điều này chẳng lẽ còn khó hơn cả việc điều khiến thú trên trời sao?
An Nam Tú thấy An Tri Thủy không ngờ không tin cô, bị khinh thường, rất tức giận.
- Được thôi…thử trước đã.
An Tri Thủy ngồi phía sau, còn lo lắng dặn dò Lý Lộ Từ:
- Cậu giữ phía sau đi.
An Nam Tú ngồi lên trước, vô tư mở khóa xe, sau đó tăng tốc.

Xe máy điện chạy về phía trước, lại linh hoạt trở về, căn bản không cần hộ giá cho Lý Lộ Từ.
- Việc đơn giản như vậy.
An Nam Tú dừng một lát.
- Người Trái đất cũng có chút ưu điểm, đại đa số việc họ làm đều là cố gắng để người ta không cần động não liền có thể làm rất nhiều việc.
An Tri Thủy nhìn cánh tay nhỏ nhắn của An Nam Tú, cũng không biết cô sao có thể đủ sức để giữ thăng bằng, đồng thời rất chịu đả kích, bởi vì cô ấy học cái này tốn không ít thời gian, An Nam Tú rõ ràng là lần đầu tiên.
Mỗi lần ở cùng với Tú công chúa, An Tri Thủy đều chịu đả kích, An Tri Thủy cuối cùng có chút lý giải được hôm đó Lý Lộ Từ tại sao lại nói bất cứ giá nào cũng không được đánh cuộc với An Nam Tú, cho dù An Tri Thủy nắm chắc được việc này.
Tú công chúa quá kỳ lạ, An Tri Thủy hóa ra còn có chút sùng bái cô ấy, chỉ là An Nam Tú có thái độ địch ý với An Tri Thủy rất rõ ràng, đương nhiên cần tỏ rõ là không tiếp cận cô, nhưng bây giờ vẫn không chịu nổi liền thể hiện ra sự khâm phục rồi.
Thế là quyết định như vậy, vừa lúc Lý Lộ Từ phải tới đường băng tập hợp, An Nam Tú đi lái xe, An Tri Thủy ngồi phía sau ôm lấy đống nước khoáng, rồi thì cả thịt bò khô, nếu như vậy cô không cần dừng xe nữa, có thể tùy tay đưa đồ cho Lý Lộ Từ.
Có đãi ngộ này cũng chỉ có Lý Lộ Từ, hắn chạy lên phía trước mới phát hiện ánh mắt người khác nhìn hắn có chút không ổn, giống như đang nhíu mày tính toán xem làm sao để có thể ném Lý Lộ Từ ra khỏi vòng thi đấu.
Những người khác đều đứng ở đây một mình nghẹn một thân nóng nực trong thời gian dài, huống hồ có một số tới tham gia trận đấu là để giành giải thưởng, vốn là rất vô vị, kết quả thấy Lý Lộ Từ ngay từ đầu đã được đại mỹ nhân nổi tiếng trong trường An Tri Thủy làm trợ lý chiếu cố, sau đó lại có một tiểu mỹ nữ, hình như cũng rất thân thiết.
Tuy chưa có quan hệ yêu đương gì với Lý Lộ Từ, nhưng người đẹp cấp bậc này đại học Quốc gia này có được mấy người? Lại đứng nói chuyện cùng nhau, cảm giác nghe thấy mùi vị cũng đủ để thỏa mãn rồi.
Thế là một dám người bắt đầu tuyên bố xa lánh Lý Lộ Từ, huống hồ La Khắc Địch cùng những người trong đội bóng có ý định muốn làm nhục Lý Lộ Từ một phen.
Vì thi đấu bóng rổ và thi đấu bóng đá ở trong trường học có những trận đấu chuyên nghiệp, lại không tổ chức vào đại hội thể dục thể thao đợt Tết Nguyên Đán, cho nên những thành viên của đội bóng rổ tứ chi phát triển này và những thành viên đội bóng đá đương nhiên là những cầu thủ được lựa chọn cho các hạng mục của đại hội thể dục thể thao.
Tiếng súng phát tín hiệu vang lên, các tuyển thủ chạy như điên tựa như dã thú thoát khỏi cương. Bởi vì quá loạn, vừa bắt đầu đã có người ngoài tuyến chen chúc vào bên trong, hò hét om sòm khiến cho cả trường cười vang.
Lý Lộ Từ không chen chúc cùng bọn họ, tự giác lùi về phía sau một chút, sau đó lần lượt chạy bằng với xe điện.
- Lý Lộ Từ ăn thịt bò khô không?
An Tri THủy cảm thấy mình phải làm chút gì đó.
- Cậu gọi mình à, mình không tiện lấy.
Lý Lộ Từ đứng đó giơ hai tay lên, dường như hắn dùng hết sức lực để tiến lên, tốc độ dưới chân từ từ chậm lại.
An Tri Thủy là người biết lấy đại cục làm trọng, quyết đoán ủng hộ Lý Lộ Từ chạy bộ, cầm thị bò khô tước lên cho Lý Lộ Từ.
- Đúng rồi, khi chạy bộ ăn đồ không tốt, nên chạy xong rồi mới được ăn.
An Tri Thủy nghĩ thấy không đúng, lại hỏi:
- Cậu uống nước không?
Lý Lộ Từ nhận nước uống ngay, uống xong lại đưa An Tri Thủy cầm.
- Lý Lộ Từ anh mau chạy xong đi.
An Nam Tú không thích An tri Thủy đưa đồ cho Lý Lộ Từ ăn, đột nhiên tăng tốc:
- Đến đuổi tôi đi, mau đuổi theo tôi đi.
An Tri Thủy thét chói tai, An Nam Tú tăng tốc xe lên đến tối đa, hiện tại cũng không có mấy nhà sản xuất xe điện quy định là phải chạy tối đa trong vòng 20km, chiếc xe này của An Tri Thủy có thể đi với tốc độ 60km/h.
Lý Lộ Từ trợn tròn mắt, vốn có thể có An Tri Thủy làm bạn đồng hành năm nghìn mét, như vậy là xong, hắn đâu có thể đuổi kịp An Nam Tú chứ? Chạy tốc độ hơn 60km/h để đuổi theo xe máy điện sao? Đợi hắn chạy xong thì kiểu gì chẳng bị bắt đi nghiên cứu.
Thấy An Nam Tú kêu lên mừng rỡ, Lý lộ Từ oán hận cắn chặt răng, từ tuyến ngoài chạy vào tuyến trong.
Thấy Lý Lộ Từ chen vào, hai người của đội bóng rổ một trái một phải nhích lại gần, kẹp lấy Lý Lộ Từ, không để cho hắn chen vào giữa La Khắc Địch.
La Khắc Địch vẫn luôn dẫn đầu, hắn không có ý định bảo tồn thể lực, với tố chất cơ thể hắn mà nói năm nghìn mét căn bản không đáng là gì, hắn căn bản không cần dùng chiến thuật gì.
Lý Lộ Từ thấy hai người kẹp lấy mình, căn bản không để ý, bước chân chạy nhanh hơn, hai người đó chỉ cảm thấy ánh mắt nhoáng lên một cái, Lý Lộ Từ đã vượt qua, lao tới phía trước La Khắc Địch.
- Được thằng nhóc, tiến lên cũng nhanh đấy, cẩn thận không đủ.
Tốc độ của La Khắc Địch luôn nhanh, nhưng hắn không cho rằng Lý Lộ Từ có thể từ sau vọt lên trước mình.

Lý Lộ Từ không nói, chỉ vừa chạy vừa nghiêng đầu nhìn La Khắc Địch.
La Khắc Địch ngay từ đầu đã không hiểu thế nào, thằng nhóc này luôn nhìn mình làm gì? Thế là hắn thử tăng tốc độ vượt trước Lý Lộ Từ, ánh mắt thằng nhóc này nhìn người khác khiến La Khắc ĐỊch thấy không thoải mái, đấy là ánh mắt gì vậy?
Nhưng mặc kệ La KHắc Địch tăng tốc thế nào, Lý Lộ Từ vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định, dùng một góc độ cố định nhìn La Khắc ĐỊch.
La Khắc Địch lại chậm lại chút, Lý Lộ Từ cũng chậm lại.
La Khắc Địch cuối cùng cũng hiểu, thằng nhóc này căn bản không coi La Khắc Địch là đối thủ, chỉ là trở thành một vật tham chiếu.
La Khắc Địch quyết định tạm thời nhịn, để ngươi đâm đầu chạy, năm nghìn mét sau, không tin ngươi có thể ra oai nữa.
An Nam Tú đã lái xe điện chạy một vòng, thấy ngồi xe điện rất vui, vượt qua Lý Lộ Từ lại hét lên:
- Mau tới đuổi theo tôi, đến đuổi theo tôi.
Lý Lộ Từ không để ý An Nam Tú, tiếp tục nhìn La Khắc Địch.
Năm nghìn mét không xa, khi An Nam Tú lai xe điện vòng hơn chục vòng, cuộc thi năm nghìn mét cũng đã tới vòng cuối cùng.
La Khắc Địch lại bắt đầu tiến lên, hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt phá lệ ngưng trọng, hắn đã phát hiên ra, Lý Lộ Từ bên cạnh đây căn bản không xuất hiện dấu tích không đủ lực gì, hắn giống như là người máy chạy bộ, vẫn căn cứ tốc độ điều chỉnh theo La Khắc Địch.
Lý Lộ Từ lại không quay đầu nhìn La Khắc Địch, bắt đầu tăng tốc, hắn thắng rất đẹp, cách La Khắc Địch suýt soát một khoảng.
- Xông lên.
- Ngao.
- Liều mạng.
- Người đẹp, tôi tới rồi.
Lý Lộ Từ và La Khắc Địch đang lúc hăng hái, nghe thấy những tiếng gầm gừ điên cuồng cũng kinh ngạc, hóa ra những nhóm đằng sau vốn phân ra ba đến mười người một nhóm đột nhiên hung hăng lên, liều mạng chạy như muốn biến hai chân thành hai bánh xe Phong Hỏa Luân.
(*Phong Hỏa Luân : Bánh xe vũ khí của Na Tra)
Duy trì tốc độ như vậy, đoán là xe của An Nam Tú có thể đuổi theo.
Lý Lộ Từ và La Khắc Địch đối mắt nhìn nhau, những người này rõ ràng đã không muốn giành nhất hay nhì, bây giờ sao rồi?
Lý Lộ Từ nghe thấy toàn trường đều có những tiếng ồn ào, tiếng cãi nhau ầm ĩ, vội vàng ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh.
Một thiếu nữ xinh đẹp tóc xoăn, mặc một chiếc áo choàng màu đen, chiếc váy ngắn với các ô vuông đỏ đen xen kẽ nhau, lộ ra một chiếc quần tất dầy, một đôi chân dài, cô đứng đó giơ một tấm biển rất lớn lên cao, bên trên tấm biến màu trắng có viết:
- Người chạy nhanh nhất, có thể được ôm một cái.
- A.
Lý Lộ Từ lấp tức khí huyết dâng lên trăm lần, các trạng thái cùng tăng lên, hai mắt đỏ ửng, mấy người bên cạnh muốn làm em rể hắn, đi chết cả đi. Lý Lộ Từ kích động nhiều hơn những người khác, phấn đấu quên mình liều mạng chen vào đối thủ.
Hắn có thể không liều sao? Người đứng ở đó chính là Lý Bán Trang.
Lý Bán Trang giơ tấm biển lên cao thấy anh trai phản ứng lại rồi, lộ ra một nụ cười ngọt ngào tuyệt vời, vứt tấm biển đi, lại giang hai tay hướng tới Lý Lộ Từ, khi còn nhỏ, đợi anh trai về nhà, Lý bán Trang ngồi trên bậc thang ôm lấy con gấu, đều cứ chờ như thế để ôm anh trai một cái.
Anh trai lần đầu tiên tham gia trận đấu như vậy, em gái sao có thể không đến, cố lên, anh.