Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 122: Bóng dáng mẹ.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 122: Bóng dáng mẹ.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Trên sân thể dục đồng thời tổ chức mấy hạng mục thi đấu một lúc, nào thì bắn súng, đẩy tạ, nhảy cao đều tổ chức hôm nay, nhưng lúc này thu hút nhất khiến náo động cả hội trường nhất chính là môn chạy năm nghìn mét.
Cuộc thi năm nghìn mét luôn có một tới hai người dẫn đầu, những người bán sống bán chết chạy phía sau, cuối cùng cũng thưa thớt dần tụt về phía sau.
Tình trạng hôm nay lúc trước cũng như vậy, nhưng bây giờ lại là một đống người liều mạng chạy như điên, xuất hiện một cục diện xông pha chưa từng có từ trước tới nay, khiến người ta dường như nhìn thấy một cuộc thi trăm mét.
Không, còn điên cuồng hơn nhiều so với cuộc thi trăm mét.
Gió thổi qua mặt khiến tóc tai bay phấp phới, nhóm tuyển thủ cơ thịt gân nổi xanh mét, bộ mặt dữ tợn.
Các lãnh đạo trợn tròn mắt, cứng lưỡi, năm nghìn mét nhưng trường học đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền thưởng mới thu hút được đông người đăng kí thi như vậy, bây giờ hiệu quả của một cô gái đứng ở đó còn có hiệu quả hơn nhiều so với việc trường bỏ ra số tiền thưởng nhiều hơn nữa.
Thanh xuân chính là năm tháng thiêu đốt đi những ước mơ cháy bỏng.
Huống hồ người con gái đó lại mặc đồng phục của trường trung học, khiến các đàn anh này nhớ lại những sự tinh khiết ngây ngô đã rất ít thấy trong trường đại học.
Lời quảng cáo của cô gái rất lớn mật, khuôn mặt đó, thân hình đó, đôi chân đó, hơn nữa cùng với nụ cười dịu dàng này vô cùng quyến rũ, đủ khiến cho tất cả những người đứng đây rất muốn liều lĩnh giữ lấy cái “yêu thương ôm một cái”.
Cô giang hai tay, dáng vẻ chờ đợi để ôm của một cô bé con, cực kỳ quyến rũ, khiến người ta muốn liều mạng kéo cô vào lòng.
Lí do liều mạng của Lý Lộ Từ lại không giống, em gái của hắn, Lý Tử của hắn, sao có thể bị một đám người người đầy mồ hôi ôm lấy? Em gái đáng quý nhất của hắn, sao có thể dâng tặng cho bất cứ kẻ nào ngoài hắn ôm lấy được cơ chứ?
Đây là hành động quấy phá sao? Lý Lộ Từ không biết, nhưng hắn có thể chắc chắn, nếu mình không chạy đầu tiên, cũng sẽ không để cho ai xông vào ôm lấy Lý Bán Trang, hắn tuyệt đối sẽ ngăn cản kẻ nào có ý định ôm lấy Lý Bán Trang bằng một cú đánh.
An Nam Tú đã nói đánh bại tất cả mọi người chính là dành giải nhất, Lý Lộ Từ sẽ không làm như vậy, nhưng nếu vì Lý Bán Trang, Lý Lộ Từ không có gì do dự.
Muốn gọi hắn là anh vợ, thì phải nếm thử nắm đấm dũng mãnh của anh vợ trước.
Những người xông lên không lấy điểm cuối làm mục tiêu, mà lấy cái ôm của thiếu nữ làl đích đến, một đám người vốn có thể phân ra hành động lại vì một mục tiêu tiến hết lên, liền xuất hiện sự hỗn loạn, mấy người bắt đầu đẩy nhau dành lấy vị trí có lợi nhất.
Khi đám người chen chúc nhau, vọt lên không phải Lý Lộ Từ quyết định, có người bắt đầu xé quần của người đi trước, có người túm tóc, có người thậm chí phát hiện mình không có hi vọng, nhảy dựng lên đá người chạy trước mình, đặc biệt là mấy người trong đội bóng vốn vô cùng quen thuộc, gây chuyện không có chút đố kị, cả sân trường là một mảnh hỗn độn.
Trong sân thể dục truyền tới những tiếng cười khúc khích, năm nghìn mét trở thành một cuộc thi chạy chọn rể.
Lý Khắc Địch vốn chỉ muốn vùi đầu để giành giải nhất, nhưng nhìn thấy Lý Lộ Từ kích động như vậy, sự hiếu thắng lại tăng lên, ỷ vào ưu thế cơ thể của mình, hai ba phát mở đám người rồi vượt lên phía trước.

Lúc này Lý Lộ Từ cũng không còn nhìn anh ta nữa, không dừng lại bên cạnh La Khắc Địch, tạt qua giống như một cơn gió.
La Khắc Địch kinh hãi, hắn đã tới cực hạn rồi, tốc độ của Lý Lộ Từ ít nhất cũng phải gấp đôi hắn trở lên, đây là người sao?
Lý Lộ Từ một bước xa, trân trái vững vàng đặt ở điểm cuối.
Lý Bán Trang ngẩng đầu, nhẹ nhàng hô:
- Anh trai.
- Làm bừa!
Lý Lộ Từ sa sầm nét mặt, sau đố nhanh chóng kiềm chế đôi tay, nặng nề ôm Lý Bán Trang vào lòng.
Chưa từng có lần nào ôm mà dùng sức như vậy, giống như bọn trẻ con tranh giành đồ chơi, cuối cùng cũng giành được thắng lợi, không mất mà cũng không được, chỉ là cảm thấy hóa ra lại quan trọng với mình như vậy.
Lý Bán Trang đối với Lý Lộ Từ mà nói, đương nhiên là quan trọng nhất, sự tranh đấu như vậy khiến hắn hiểu, hắn cuối cùng cũng không có cách nào để thích ứng với sự trưởng thành của em gái, có thể yêu, có thể có bạn trai, và lấy chồng.
Không nghĩ những điều đó, bây giờ em gái vẫn ở trong lòng hắn, vẫn là Lý Tử của một mình hắn, Lý Lộ Từ cúi đầu ngửi mùi hương trên người Lý Bán Trang, đây chính là cái ôm yêu thương của em gái.
- Ôi…
- Đen đủi.
- F…
Một đám người cuối cùng cũng chạy tới nơi, người trước ngã xuống va vào lưng Lý Lộ Từ.
Nếu không phải hắn ôm Lý Bán Trang, bất cứ ai cũng không có cách nào hưởng thụ được cái ôm yêu thương này, chỉ bị đụng phải khiến đầu óc choáng váng, liên lụy tới Lý Bán Trang cũng bị ngã sấp xuống.
La Khắc Địch không va vào Lý Lộ Từ, nhưng cũng bị người khác lao lên lảo đảo về phía trước, vừa lúc nhìn thấy Lý Bán Trang dựa vào lòng Lý Lộ từ.
Trên gương mặt hồn nhiên xinh đẹp đó, tràn đầy nụ cười ngọt ngào, khiến người ta có thể cảm giác được rõ ràng cái ôm của cô gái này, cô nhắm mắt lại, trên khuôn mặt lộ ra chút ngượng ngùng, nhiều hơn hết là cảm giác hạnh phúc độc đáo của một cô gái trong tình yêu.
Khó trách Lý Lô Từ lại liều mạng như vậy, La Khắc Địch coi như đã hiểu, một đám người bị đùa giỡn, cô gai này căn bản chính là tới để trợ uy cho Lý Lộ từ.
An Tri Thủy kia, cô bé đi xe máy điện kia, còn cả cô gái học sinh trung học này, ai không phải là tới vì Lý Lộ từ? Lý Lộ Từ không chỉ thắng cuộc thi, còn nhận được cái ôm của người đẹp trước mặt mọi người, tuy phần lớn là bạn gái của hắn, nhưng trong mắt người khác, Lý Lộ Từ đã huy hoàng đánh bại tất cả để giành lấy mỹ nữ.
La Khắc Địch nắm chặt tay, đây là một trò khôi hài, chỉ có một người vinh quang, người khác đều là làm nền mà thôi.
Những người khác không nghĩ nhiều như La Khắc Địch, đứng phía sau hùng hổ mắng vài câu, đều đi len chỉ có thể nhìn xem mình xếp hạng mấy.
- Sao lại chạy tới trường thế?
Lý Lộ Từ cúi đầu hỏi cô.
Lý Lộ Từ định buông cô ra, lại bị Lý Bán Trang ôm chặt hơn.
- Tết Nguyên Đán, nhà trường phát động sự từ bi, được nghỉ nửa ngày.
Lý Bán Trang nói:
- Anh, vừa rồi anh liều quá.
- Em còn nói, tức chết đi được, nếu anh không đạt giải nhất thì thế nào?
Lý Lộ Từ nghĩ mà tức.
- Ngoài anh ra, ai dám đến ôm em chứ? Em đá chết.
Lý Bán Trang cười khanh khách.
- Em.
Lý Lộ Từ vừa buồn cười, vừa tức giận, biết em gái không thể tùy tiện để người khác ôm mình, nhưng chính miệng cô nói như vậy, trong lòng Lý Lộ Từ vẫn thấy thoải mái nhiều.
- Anh, có phải anh cảm thấy, Lý Tử chỉ có thể là của mình anh không?
Lý Bán Trang cầm lấy tay Lý Lộ Từ đặt lên eo phía sau hắn, cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn.
- Đừng nói linh tinh.
Lý Lộ Từ đương nhiên không thừa nhận.
Lý Bán Trang cũng không để ý tới câu trả lời của Lý Lộ Từ, cô nhìn vẻ mặt của anh trai, hôm nay cô đã xác định một việc, nếu cô có bạn trai, anh trai nhất định sẽ rất buồn.
Vì để anh trai không buồn, Lý Tử sẽ không có bạn trai, anh trai chính là người thân nhất của mình, bạn trai là cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà có thể để người đối xử tốt nhất với mình trên thế giới này tổn thương trái tim được chứ?
Lý Lộ Từ đứng đầu bảng, mấy người Mã Đức Lý đã chạy tới, bọn họ còn hưng phấn hơn Lý Lộ từ nhiều, họ không biết Lý Bán Trang là em gái của lý Lộ Từ, chỉ cảm thấy việc này thật thú vị, sao có thể không tới góp vui chứ?
- Lý Lộ Từ, hóa ra chính chủ là người này à.
Mã Đức Lý nhìn Lý Bán Trang, dáng người cao cao, thật là học sinh trung học sao? Nhưng trên ngực lại gắn huy hiệu trường khác.
- Em gái tôi.
Lý Lộ Từ buông Lý Bán Trang ra.
Trước mặt bạn của Lý Lộ Từ, Lý Bán Trang lễ phép mà dịu dàng nhìn.

- Em gái cậu?
Tôn ngạn Thanh không tin.
- Quả nhiên không phải An tri Thủy.
Tần Nam hình như không nghe thấy câu nói của Lý Lộ Từ.
- Em gái bây giờ, sớm muộn sẽ trở thành bạn gái.
Liễu Tử việt giơ ngón tay lắc đi lắc lại, trong trường học nhận chị gái em gái rất nhiều, mục đích cuối cùng của thủ đoạn này không phải chính là biến chị gái em gái thành bạn gái sao.
- Ruột.
Lý Lộ Từ phá lệ tức giận.
- Là em gái ruột, anh phản ứng mãnh liệt như vậy làm gì? Chột dạ à?
Lý Bán Trang kéo cánh tay Lý Lộ Từ, đột nhiên lệch đầu tựa vào vai:
- Thật sự em là con dâu nuôi từ bé mà, nhưng anh ấy ngại ngùng không nói với với các anh.
- Con dâu nuôi từ bé.
Mấy người há miệng trợn mắt, đều có chút muốn chảy nước miếng, chẳng phải là Lý Lộ Từ từ nhỏ đã có một cô gái chơi trò người lớn chứ?
- Lý Tử.
Lý Lộ Từ thật sự muốn trừng phạt cô lần nữa, đây là cù cũng không được, xem ra phải đánh vào mông.
- Là em gái, ruột, đùa một chút thôi, chào các anh.
Lý Bán Trang trừng mắt, nhìn mấy người có chút thú vị, cười khanh khách.
- Thật sao?
Mã Đức Lý không tin.
- Lớn lên cũng không giống.
Tôn Ngạn Thanh lắc đầu.
- Nói dối không có thành ý.
Tần Nam cũng lắc đầu.
- Em gái, nếu hắn không cho em một danh phận, mấy anh sẽ làm chủ cho em, để con dâu nuôi từ bé như em thành chính thức.
Liễu Tử Việt giống như là có tinh thần trọng nghĩa, cười lớn với Lý Lộ Từ:
- Coi bọn tôi là đồ ngốc à, trước giờ chưa từng thấy có anh em nào mà không có vẻ gì là giống nhau cả, trừ phi là các người là anh em cùng cha khác mẹ.
- Lý Bán Trang, em gái ruột của Lý Lộ Từ, tôi có thể làm chứng.
An Tri Thủy đi tới, kết quả của trận đấu đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của cô, hóa ra cô kế hoạch để Lý Lộ Từ thắng của cô đã thành công, liền chạy tới chúc mừng hắn, nhưng Lý Bán Trang đột nhiên trở thành diễn viên chính của cả cuộc thi, sau đó khiến cả sân trường trở lên hỗn loạn.
- Chính quy tới rồi.
Tôn Ngạn Thanh nhỏ giọng, nhìn An Tri Thủy mới nghĩ người Lý Lộ Từ thích là cô, Lý Lộ Từ không giống kẻ bắt cá hai tay.
Bình thường thói quen trêu đùa An Tri Thủy và Lý Lộ Từ, lúc này trước mặt An tri Thủy mà trêu Lý Lộ Từ có quan hệ thân mật với người khác, thì hơi có ý đánh vào mặt mũi của An Tri Thủy, xem ra đúng là em gái rồi.
- Này… anh vợ à, tạm biệt.
An Tri Thủy tới, mấy người Mã đức Lý rút lui, ngoài giễu cợt cô và Lý Lộ Từ ra, bất cứ ai cũng không có tiếng nói chung với An Tri Thủy.
- Anh vợ, hẹn gặp lại.
Tôn Ngạn Thanh đi trước, nhưng không dám nhìn Lý Bán Trang.
Các mỹ nữ đều chuẩn bị rồi, khiến người ta tự biết xấu hổ.
- Đại…
Liễu Tử Việt còn muốn học, đã bị Lý Lộ Từ đá văng.
- Còn nói!
Lý Lộ Từ chỉ vào Tần Nam uy hiếp.
Tần Nam há miệng, thở dốc, thôi đi, lời này không nói cũng thế.
Lý Bán Trang cười tủm tỉm, cô không để ý tới trò đùa như vậy, cách trêu đùa của những người bạn học thân thiết và cách trêu đùa kia rất dễ phân biệt, anh trai khi học trung học có rất nhiều bạn, Lý Bán Trang cũng rất vui.
- Em sắp khiến cho cả trường chấn động rồi, đáng tiếc em không thi vào đại học Quốc gia, bằng không danh hiệu hoa khôi sẽ thuộc về em chứ không ai khác.
An Tri Thủy cười nói.
- Khó mà được, có chị An Tri Thủy ở đây, hoa khôi của trường ai cũng không dám nhắc tới.

Lý Bán Trang mỉm cười kinh ngạc, vì vừa rồi An tri Thủy cười có chút đông cứng, ánh mắt nhìn người có chút kỳ lạ.
Bình thường An Tri Thủy cũng không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng quan hệ với Lý Bán Trang cũng không tồi, tâm tư của Lý Bán Trang còn nhẵn nhụi hơn nhiều so với Lý Lộ Từ, một lát là phát hiện ra.
Nhưng đó cũng chỉ là trong chốc lát, An tri Thủy cười rất tự nhiên, còn có chút ngượng ngùng.
Chị ấy rút cuộc đang nghĩ gì? Lý Bán Trang rất kỳ lạ, sau đó kinh ngạc chỉ vào chiếc xe điện đang chạy nhanh như chớp trong sân thể dục:
- Đó không phải là An Nam Tú sao?
- Đúng vậy, còn đang chơi xe điện.
An Nam Tú không chú ý tới trận đấu của Lý Lộ Từ.
- Tôi đi gọi cô ấy lại đây, buổi chiều cùng đi mua xe điện.
Lý Lộ Từ chạy đi, lại hét lớn:
- An Nam Tú.
An Nam Tú nghe thấy tiếng Lý Lộ Từ gọi cô, dừng một lát, nhưng mắt nhíu lại, lại lái xe đi ra hướng khác.
Lý Lộ Từ hơi sửng sốt, không biết cô làm gì, sợ cô gặp rắc rối, liền đuổi theo sau.
An Nam Tú dừng lại trong sân thể dục.
- Cô làm gì vậy?
Lý Lộ Từ cũng nhìn ngang nhìn dọc, không biết An Nam Tú đang tìm gì.
- Hình như tôi nhìn thấy mẹ anh.
An Nam Tú cũng không dám xác định.
Lý Lộ Từ chạy ra, trong sân thể dục ồn ào náo nhiệt, bên ngoài thì rất yên tĩnh, dường như là một thế giới khác, ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống vườn hoa, khiến bóng của Lý Lộ Từ thản nhiên dừng lại trên sân.
Bóng người đi qua đi lại, cũng không có ai có thể để Lý Lộ Từ dừng ánh mắt lại.
Thời gian ở chung rất ngắn, không có ấn tượng sâu sắc, cho dù là rất lãnh đạm, bóng dáng của mẹ, không có đứa con nào có thể không nhận ra.
- Cô nhìn nhầm rồi.
Giọng nói của Lý Lộ từ trầm xuống.
- Có lẽ vậy. Dù sao tôi chỉ là nhìn qua ảnh.
An Nam Tú nghĩ tới bức ảnh đó, phong cảnh trong bức ảnh cũng rất rộng lớn, mây trăng quay cuồng trôi, như đập vào mắt, xa xa núi tuyết thành đàn, gần chỗ đá vụn, trên một đống đá lớn, một cô gái đứng ở đó, đón gió, quần áo cổ đọng, nhìn về phía mặt trời lặn.
Vừa rồi người phụ nữ mà cô nhìn thấy, đứng ở vị trí dũng đạo, chỗ đó sáng tối rõ ràng, một bước là ánh mặt trời lạc đầy đất, phía sau là một mảnh tối đen, gió lùa qua dũng đạo thổi tung làn váy của cô.
(*Dũng đạo: Đường đi vào sân vận động)
An Nam Tú cảm giác được, người đó có cùng khí độ của người phụ nữ trong bức ảnh chụp, cho dù không thấy rõ mặt lắm cũng khiến cô nhanh chóng liên tưởng đến bức ảnh trong trí nhớ của cô. Người phụ nữ đó khiến An Nam Tú cảm thấy một hơi thở quen thuộc. Nếu An Nam Tú không tới Trái đất, quen với Lý Lộ Từ, có lẽ rất nhiều năm về sau sẽ giống với người phụ nữ kia, tự nhiên mà lạnh lùng dung hợp với đất trời.
- Hai người làm gì vậy?
An Tri Thủy và Lý Bán Trang đuổi tới.
- Không có gì.
Lý Lộ Từ nhìn thấy vẻ mặt của em gái, cố ra vẻ như không có gì, mỉm cười.
- Người bên trong nhiều quá, làm tôi chán ghét.
An Nam Tú nhìn Lý Bán Trang, phối hợp với Lý Lộ Từ.
- Nhanh đi lĩnh thưởng đi, vừa rồi mới xảy ra một trận đấu khẩu, trừ cậu với La Khắc Địch là không bị tranh cái, những người khác đều cãi nhau quyết định thứ tự, thật sự là loạn hết cả lên. Máy chụp ảnh cũng bị rơi hỏng mất, căn bản không thể lấy được hình ảnh ghi chép, bằng xong xem lại thì sẽ biết.
An Tri Thủy oán giận ban tổ chức không có tài cán.
Lý Lộ Từ giờ mới nhớ, mình giành không cho ai khác ôm em gái, nếu tốc độ khi đó bị ghi chép lại thì không chừng khiến cho người khác chú ý.